- Hai thằng nhóc các ngươi rốt cuộc đem tiền đi đâu rồi? Nhanh giao cho ta. – Phạm Thiết Qua đứng ở lầu dưới, hai tay chống nạnh giận dữ nhìn hai đứa con trốn trên lầu.
- Nhị thúc làm sao vậy?
Phạm Thiết Qua thấy Phạm Ninh liền than thở nói:
- Ta nhìn trúng một nhà nhỏ 3 mẫu trong thành cho hai thằng nhóc, ra giá là 1 vạn quan, giá cả tuy rằng đắt không phải rẻ nhưng đoạn đường này tốt, nói hôm nay trả tiền lấy khế ước bán nhà nhưng hai thằng nhóc này lại nói với ta tiền của bọn nó đều đầu tư ra ngoài, cháu nói khiến ta có nóng hay không chứ?
Phạm Ninh cười nói:
- Nhị thúc đừng nóng, cháu đến khuyên bọn họ.
Phạm Ninh đi lên lầu hai, chỉ nhìn thấy Minh Nhân và Minh Lễ đang ngồi trên sàn chơi đá Điền Hoàng, bọn họ năm nay 19 tuổi, dáng người vừa cao vừa gầy nhưng bộ dạng của bọn họ đang nảy nở rồi, đã có thể phân biệt Minh Nhân là mũi sư tử, Minh Lễ là mũi diều hâu, phân biệt tương đối rõ ràng.
- Ta nói hai vị gần đây buôn bán cái gì thế?
Phạm Ninh mỉm cười hỏi.
Hai người vội vàng kéo Phạm Ninh qua, Minh Nhân vẻ mặt thần bí nói:
- Tiểu quan gia, không giấu đệ, gần đây bọn ta kinh doanh giao dẫn.
Phạm Ninh hoảng sợ, bản thân kiên quyết không động vào kinh doanh chứng khoán, hai người này lại nhúng tay vào rồi, điều này cũng rất phù hợp với tính cách của bọn họ, thích mạo hiểm kiếm lợi nhuận cao nhưng mà Phạm Ninh vẫn không hy vọng bọn họ làm kinh doanh giao dẫn, cho dù có đầu óc cũng không qua được lực lượng của tư bản.
- Điều đó rất là nguy hiểm, đệ cùng Chu tam gia tử đã làm qua một lần, mới biết nước trong đó rất sâu.
- Bọn ta cũng là theo Chu tam gia vào cửa, năm ngoái theo ông ấy làm một chuyến mỗi người kiếm được bốn nghìn lượng bạc, lợi nhuận bốn phần đó! Đầu năm nay bọn ta lại mua vào giá thấp một ít trà dẫn, đến bây giờ đã có lợi ba phần rồi, chờ một tháng nữa bán ra ước chừng còn có thể kiếm một phần.
Phạm Ninh cũng không hy vọng hai người bọn họ sa vào trong giao dịch chứng khoán, hắn đảo mắt cười nói:
- Đệ sắp phải ra biển rồi, có hứng thú đi cùng đệ không?
Minh Nhân và Minh Lễ nhìn nhau, tất cả đồng thanh nói:
- Nói như vậy tin đồn là sự thật!
- Đương nhiên là sự thật. Ngày mốt đệ phải xuống phía Nam xuất chinh rồi, thuộc hạ thiếu vài người đi cùng, thế nào, có hứng thú không?
Minh Nhân và Minh Lễ là người chấp nhận mạo hiểm, giao dẫn có thể năm sau lại mua, xuất chinh chiếm lĩnh đồng cỏ chỉ sợ cả đời có một lần này, hai người đồng ý ngay:
- Ra biển, đương nhiên là ra biển!
- Nếu muốn ra biển phải nghe điều kiện của đệ, các huynh đem tất cả tiền giao cho phụ thân, hôm nay đi bán giao dẫn, sáng sớm ngày mốt đi với đệ.
Hai người hiểu được ý của Phạm Ninh, do dự lúc lâu chỉ đành đồng ý, dùng lời nói của bọn họ thì tiền có thể từ từ kiếm nhưng cơ hội xuất chinh đi Nhật Bản lần này chỉ có một lần.
hạm Thiết Qua tuy rằng có chút lo lắng con trai ra biển viễn chinh nhưng ông cũng biết cơ hội khó có được, chỉ cần con trai ở bên Phạm Ninh có lẽ vấn đề không lớn, hơn nữa còn có Từ Khánh bảo v, ệ quan trọng hơn là chỉ có cách này mới có thể khiến hai đứa con ngoan ngoãn giao tiền ra, Phạm Thiết Qua cuối cùng đồng ý cho hai đứa con theo Phạm Ninh ra biển.
Hai ngày sau, trời còn chưa sáng, 50 chiếc thuyền ngàn thạch chở Phạm Ninh, một đám quan viên với mấy trăm thợ thủ công rời khỏi kinh thành, dưới sự bảo vệ của hai nghìn quân đi xuống hướng Trường Giang.
Tám ngày sau đội thuyền đến huyện Giang Đô Dương Châu, phía trước cách Trường Giang đã không xa, hai nghìn quân đội dừng ở đây.
Trời vừa mới tờ mờ sáng, Phạm Ninh bị đánh thức bởi tiếng đao kiếm.
Phạm Ninh đi ra khoang thuyền, chỉ thấy Minh Nhân và Minh Lễ bao vây Từ Khánh, nhất thời ánh đao sắc bén lập lòe bốn phía, hóa ra là Từ Khánh đang dạy hai người đao pháp.
Trước xuất phát một ngày Phạm Ninh dẫn Minh Nhân và Minh Lễ đi tới trước một cửa hàng binh khí cho bọn họ chọn hai thanh kiếm, không ngờ hai người lại không thích kiếm mà thích đao, hai người chọn hai đao dài luyện tập trong quân đội, không có việc thì mời Từ Khánh dạy đao pháp, trên đường xuống phía nam hai người cũng luyện được ra dáng rồi.
Lúc này Từ Khánh nhìn thấy Phạm Ninh đi ra liền nhẹ nhàng nhún người nhảy cao 7 thước, ở không trung xoay người, nhẹ nhàng đáp xuống đất cách ngoài một trượng.
Minh Nhân và Minh Lễ hét lớn một tiếng, lại muốn bổ nhào lên, Phạm Ninh lại hừ một tiếng:
- Sớm biết hai người các huynh thích luyện võ thì đừng đi học huyện học làm gì, đưa hai huynh đi võ quán, học phí có lẽ rẻ hơn một chút.
Minh Nhân xoa đầu đầy mồ hôi cười hì hì nói:
- Phải đi đảo Mao Nhân, nhỡ may gặp thổ dân, không biết chút phòng thân thì sao được.
Minh Lễ cũng cười hehe nói:
- Lúc đó có ca ca bảo vệ an toàn của đệ, đương nhiên nếu như nữ thổ dân bắt đệ đi chúng ta nhất định giúp người đẹp hoàn thành ước vọng, tuyệt đối không can thiệp.
Nói xong hai người nhướn mày nháy mắt cười, lộ ra vẻ mặt mập mờ.
Phạm Ninh lắc đầu vẻ mặt khinh bỉ nói:
- Sớm biết thì không dẫn hai huynh đi rồi, nếu ngay cả nữ thổ dân đã bố trí tính kế rồi, thôi đi, sau khi đến Trường Giang các huynh trực tiếp xuống thuyền cho đệ.
- Muốn tiễn bọn huynh, không có cửa đâu! – Hai người đồng thanh nói.
Đúng lúc này mấy thuyền lớn phía trước truyền đến tiếng kèn thấp, Phạm Ninh bước nhanh đến đầu thuyền, một cơn gió sông ùa đến, ở phía xa là mặt nước lăn tăn, thì ra là đến Trường Giang rồi.
***
Lúc xế chiều đội thuyền đã đến được căn cứ trên biển, căn cứ trên biển nằm ở thị trấn Chí Hòa phía đông huyện Thường Thục phủ Bình Giang gần sông Trường Giang, Lâu Giang chảy từ phủ Bình Giang ở đây đổ vào Trường Giang, sau đó ở đây thuộc cảng Thái Thương Lưu Hà, cũng là nơi xuất phát Trịnh Hòa xuống Tây Dương.
Vùng này có lợi thế sông nước rất rõ ràng, ven bờ nước sông rất sâu, thuyền chỉ có thể trực tiếp cập bờ hơn 10 dặm đều là như thế, đặc biệt thích hợp neo đậu thuyền lớn ở nước sâu, cảng Tô Châu của đời sau cũng xây dựng cải tạo ở đây.
Sở dĩ đem căn cứ thiết lập ở đây chủ yếu là suy xét thuận tiện tiếp tế, thuyền hàng tiếp tế có thể trực tiếp từ phủ Bình Giang mang vật tư đến doanh trại.
Căn cứ ra hải ngoại trên thực tế là một doanh trại quân đội chiếm hơn 1000 mẫu, dựng mất nghìn lều lớn, ngoài đóng một ngàn thủy quân ra còn lại trong lều đều là các loại vật tư cùng với ngựa.
Trên mặt sông vô số thuyền lớn thả neo, đều là thuyền lớn đi biển mười ngàn thạch trở lên, lúc này ít nhất hơn nửa số thuyền biển cũng không phải là đóng mới mà là bỏ neo ở các cảng đậu thuyền quan, toàn bộ được điều đến cửa khẩu Trường Giang.
Năm mươi thuyền từ kinh thành tới đang dần dần cập bến bỏ neo, Địch Thanh vừa mới xuống thuyền, phó tướng Lâm Nhuệ liền lên trước báo cáo tình hình, Lâm Nhuệ người Phúc Châu đảm nhận phó đô chỉ huy sứ thủy quân, từng ở đảo lớn Lưu Cầu tiêu diệt mười mấy tên cướp biển cũng nhiều lần hộ tống thuyền của hoàng thượng đi tới Nhật Bản, kinh nghiệm phong phú, bổ nhiệm y làm phó thống lĩnh cũng rất thích hợp.