Lâm Nhuệ lên trước hành lễ nói:
- Khởi bẩm Địch soái, buổi sáng hôm nay có người đưa hơn 100 con ngựa giống tới.
Địch Thanh mỉm cười:
- Chính xác là 144 con?
- Đúng vậy!
Địch Thanh gật đầu:
- Một trăm bốn mươi bốn con ngựa giống này rất quan trọng, bố trí thỏa đáng, nhất định phải có người chuyên môn chăm sóc ngựa.
- Mạt tướng đã an bài rồi, có 10 người chăm sóc bọn chúng.
Lúc này Phạm Ninh và Triệu Tông Thực cũng xuống thuyền, hai người nghe nói ngựa giống đã được đưa tới đều rất vui mừng, Triệu Tông Thực cười nói:
- Cuối cùng những con ngựa giống cũng đã đến, như thế có thể chuyển vật tư lên thuyền rồi.
Lâm Nhuệ liền vội vàng đồng ý, sau nửa canh giờ ngoài lều truyền đến một tiếng trống lớn, một vạn binh lính bắt đầu chuyển các loại vật tư lên thuyền.
Hai ngày sau mọi người đi tế bái thần Giang Hải, đội thuyền biển ngàn thạch khổng lồ bắt đầu rời Trường Giang, mở ra một cánh buồm trắng lớn giống như những đám mây trắng trùng trùng điệp điệp hướng về cửa khẩu Trường Giang lái đi, bắt đầu chuyến xuất chinh ra biển lần đầu tiên của vương triều Đại Tống.
Ngày hôm nay là ngày 15 tháng 3 năm Tống Hoàng Hữu thứ năm, cửa khẩu Trường Giang thời tiết trong xanh, ngàn dặm không có mây.
***
Ở ngoại thành Biện Lương Đông Kinh gần tới cửa Trần Châu, có một cây cầu tảo rất nhỏ, với quan phủ đây là một cây cầu nhỏ không có tên nhưng người dân chúng địa phương gọi nó là cầu Bình Nhi, khu vực này có một khe rãnh tuy rằng không có nước nhưng ít nhiều cũng ảnh hưởng bách tính đi ra ngoài, sau này mọi người gây quỹ để xây dựng cây cầu nhỏ này, giải quyết nút thắt việc đi lại, mọi người liền đặt cho nó cái tên cầu Bình Nhi.
Ở đầu bắc cầu Bình Nhi có một cửa hàng thuốc gọi là cửa hàng thuốc Tái Bắc, bên trong hầu hết các dược liệu bán được sản xuất ở thảo nguyên và Tây Hạ, do đó không có thầy thuốc ngồi, hơn nữa các cửa hàng thuốc hoặc ít hoặc nhiều đều lấy từ dược liệu của thảo nguyên và Tây Hạ cho nên kinh doanh của nhà thuốc này rất vắng vẻ, bách tính xung quanh từng hoài nghi nó sẽ không thể hoạt động kinh doanh tiếp.
Nhưng nó mười mấy năm nay lại không đóng cửa, cho đến khi có người tiết lộ rằng cửa hàng này là kinh doanh bán buôn sỉ mọi người mới hiểu nó luôn đứng sừng sừng không ngã.
Buổi chiều ngày nọ, một thanh niên trẻ cưỡi lừa vội vàng đến trước cửa hàng thuốc Tái Bắc, cậu ta xoay người nhảy xuống lừa, đi vào nhưng đi tập tễnh, thì ra là một người tên què.
Tên què trẻ tuổi đem lừa buộc trên cọc gỗ ngoài cửa rồi nhanh chóng đi vào hiệu thuốc, trong hiệu thuốc vắng lặng không có một vị khách, một gã tiểu nhị đang ghé vào bàn ngủ gật, hắn nghe được tiếng bước chân không khỏi ngẩng đầu lên nhìn kỹ, nhìn thấy tên què đi vào lập tức vui mừng nói:
- Trương ca quay về rồi à?
- Ta đã về rồi, chưởng quỹ đâu?
- Trưởng quầy đang sau viện, đi theo ta.
Tiểu nhị dẫn tên què vội đi về hậu viện, kỳ lạ là lúc này tên què họ Trương lại đi bình thường, bước đi như bay, hoàn toàn không có bộ dạng bị què chút nào cả.
Trước một ngọn núi giả sau viện, một người đàn ông trung niên dáng vóc cường tráng đang khoanh tay, tuy rằng y mặc quần áo dài của chưởng quỹ nhưng sống lưng thẳng uy phong lẫm liệt, làm gì có chút khí chất nào của thương nhân, rõ ràng là một người lính.
Người đàn ông trung niên này nghe thấy tiếng bước chân, vô cùng bất mãn nói:
- Ta nói với ngươi bao nhiêu lần, không nên khôi phục đi bình thường, lần tới ngươi dám khôi phục bình thường ta thật sự đánh què chân của ngươi.
Tên thọt tuổi trẻ nghe thấy sợ tới mức vội vàng quỳ xuống hành lễ:
- Ti chức biết sai!
Người đàn ông trung niên nóng lòng biết tình báo cũng không chấp gã, liền nói:
- Đứng dậy đi! Tình hình tìm hiểu được như thế nào rồi?
Cửa hàng thuốc Tái Bắc này đương nhiên chỉ là một thứ để che giấu thân phận thật sự của nó là một điểm tình báo nước Liêu thiết lập tại triều Tống.
Tuy rằng nước Liêu ở kinh thành có chỗ đóng quân, cũng có trạm đóng quân chuyên môn nhưng đây là cơ cấu chính thức, rất nhiều loại điều tra tình báo không thể làm công khai mà Đại Tống cũng giám sát nghiêm ngặt, nước Liêu liền thiết lập nhiều điểm tình báo ở ngoài sứ quán, cửa hàng thuốc Tái Bắc là một trong số đó.
Chưởng quỹ tên là Lý Bình nhưng tên Khiết Đan của y gọi là Gia Luật Bình, ở nước Liêu nhận chức Nam Khu Mật Viện, nước Liêu thi hành hai mô hình chính trị Hàn Liêu để kiểm soát người Hán và người Bột Hải ở U Châu, nước Liêu liền bắt chước triều Tống chế độ thiết lập chức quan, cũng thực thi khoa cử nhưng ở phía bắc trước kia vốn là đất Khiết Đan, lại tiếp tục thi hành hệ thống Oát Lỗ Đáo Khiết Đan kiểm soát dân tộc du mục săn bắt.
Gia Luật Bình này là một trong quan trung cấp của Nam Khu Mật Viện, giám sát tình báo Biện Lương, tiệm thuốc đó là trung tâm tình báo của nước Liêu ở phủ Khai Phong.
Người trẻ tuổi què họ Trương là một người Hán U Châu, tự tập võ, đối với nước Liêu trung thành và tận tụy liền được chọn ra đảm nhận nhân viên tình báo, tên thật của y là Trương Lập nhưng hàng xóm láng giềng xung quanh gọi gã là Trương què, chân què dĩ nhiên là làm giả cũng là vì che giấu khinh công cao cường của mình, ai sẽ nghĩ đến một tên què lại có võ công cao cường?
Trương què khom người nói:
- Ti chức đi hai bên bờ sông Trường Giang tìm kiếm, quả nhiên trên Trường Giang huyện Thường Thục tìm thấy đội thuyền biển, ngàn thuyền biển nghìn thạch thả neo ở sông khí thế hùng mạnh, ti chức xem xét ba ngày nhưng quân Tống phòng vệ nghiêm ngặt trước sau không có cách vào, sau đó kinh thành đưa đến mười mấy chiếc thuyền, vài ngày sau nghìn con thuyền lớn trùng trùng điệp điệp ra biển rồi.
Gia Luật Bình vội hỏi:
- Người có thể xác định là ra biển?
- Chạy hướng cửa khẩu Trường Giang ngoài ra biển còn có thể đi đâu?
Gia Luật Bình ngây người một lúc lâu nói:
- Xem ra tất cả đều chính xác rồi!
Việc Đại Tống muốn xây dựng trang trại ngựa ngoài biển Gia Luật Bình mấy năm trước đã nghe nói rồi, chỉ vì đều là tin đồn dân gian nên Gia Luật Bình cũng không dám tin hoàn toàn, sau đó Khu Mật Viện đứng ra đính chính, y mới tin là lời đồn, y còn thấy mình may không liều lĩnh báo cáo cho nước Liêu.
Nhưng đến nửa tháng trước sứ thần nước Liêu ở Đại Tống viết một mật thư cho Gia Luật Bình, nói triều đình Đại Tống đã công khai thảo luận việc xây dựng trang trại ngựa ngoài biển, lệnh cho y lập tức điều tra có phải có đội thuyền Đại Tống chuẩn bị ra biển không, Gia Luật Bình lúc này mới biết bản thân bỏ lỡ tình báo quan trọng, y lập tức phái thuộc hạ Trương què đi bờ nam Trường Giang điều tra.
Kết quả điều tra hoàn toàn chính xác rồi, tình báo chính xác là Đại Tống thực sự muốn xây dựng đồng cỏ ngoài hải ngoại rồi.
Trong lòng Gia Luật Bình sợ hãi, y xoay người đi vào trong phòng mở giấy viết một bức thư ngắn, bước nhanh ra ngoài giao cho tiểu nhị, nhỏ giọng dặn dò:
- Lập tức đi cửa hàng nguyên liệu Vũ gia, bảo bọn họ ngay lập tức gửi tình báo này vào Sứ Thần Quán.
Nghìn con thuyền biển tạo thành đội thuyền khổng lồ đi theo hướng đông bắc, cửa khẩu Trường Giang cách đảo Đam La cũng không tính là xa, đường thẳng tắp khoảng một nghìn dặm, đội thuyền đi 10 ngày có thể đến được.