Lúc này Phạm Ninh trầm ngâm một chút hỏi:
- Mạnh viên ngoại ở nước Đam La sinh sống bao nhiêu năm rồi?
- Ta kinh doanh ở nước Đam La 10 năm, kiếm được không ít tiền rồi nhưng lại bị bóc lột sạch rồi dùng chút bạc cuối cùng đi thuyền về nước.
Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Nếu đã sống ở nước Đam La 10 năm ngôn ngữ có lẽ không có vấn đề chứ?
Mạnh viên ngoại gật đầu:
- Nước Đam La không có chữ viết, ngôn ngữ gọi là tiếng Châu Hồ, không thông hiểu ngôn ngữ Cao Ly, vô cùng phức tập khó hiểu nhưng mà ta thực sự có thể nói.
Phạm Ninh liền vui vẻ nói:
- Như vậy đi! Chúng tôi mời Mạnh viên ngoại đảm nhiệm phiên dịch trong vòng một năm, việc thành công chúng tôi trả 500 quan tiền để tạ ơn, hơn nữa miễn phí đưa Mạnh viên ngoại trở về nước.
Mạnh viên ngoại quá vui mừng, tiền tài của gã mất hết, đang không biết nên nói với vợ con như thế nào, triều đình lại cho gã một cơ hội đương nhiên gã cầu còn không được, gã liền vội vàng quỳ xuống dập đầu nói:
- Ta đồng ý vì triều đình dốc hết sức lực.
Phạm Ninh để binh sĩ dẫn gã xuống nghỉ ngơi, lại cùng với Địch Thanh, Triệu Tông Thực thảo luận. Địch Thanh cười nói:
- Nếu như quốc vương Đam La tàn bạo thì chuyện lại dễ dàng rồi, trực tiếp diệt quốc biến dân chúng thành dân Tống, cho bọn họ lương thực quần áo, miễn thuế cho bọn họ, làm vậy bọn họ sẽ không hoài niệm về cố quốc nữa, về phần hai nghìn binh lính trên đảo chúng ta có thể một trận tiêu diệt.
Triệu Tông Thực lại có chút lo lắng về nước Cao Ly và Nhật Bản, cậu ta trầm ngâm một chút nói:
- Vừa rồi Mạnh viên ngoại nói Cao Ly tiến hành xâm chiếm Đam La, nói rõ thế lực của Cao Ly vẫn có thể đạt được nước Đam La, còn cả Nhật Bản nữa, chúng ta lại ứng đối như thế nào đây?
Phạm Ninh thản nhiên nói:
- Sứ quân quá lo rồi, Đại Tống ta thủy quân thực lực lớn mạnh, mũi tên sắc bén, lại có hỏa khí, sợ gì Cao Ly chứ? Còn về Nhật Bản, những võ sĩ đó chỉ là thủ hạ của lãnh chúa Trường Khi, hoàn toàn không phải quân đội của Nhật Bản, chỉ là một vài con chuột nhắt trên biển càng không phải để trong lòng.
Địch Thanh cười lạnh một tiếng nói:
- Phạm ngự sử nói đúng, chúng ta là thượng triều thiên quốc sao lại để Cao Ly nước nhỏ này vuốt râu hùm, nếu Cao Ly không biết tốt xấu kiêu ngạo ngông cuồng xâm phạm, nhất định tương lai chúng ta sẽ tiêu diệt kẻ thù tan tác tả tơi không còn mảnh giáp, bắt Cao Ly đồng ý ký hiệp ước cầu hòa.
Triệu Tông Thực cũng nghĩ thông rồi, cậu ta thẳng lưng nói:
- Nếu như thật sự sắp đối mặt với chiến tranh, chúng ta có thể yêu cầu thủy quân Tuyển Châu và Minh Châu lên bắc giúp.
Thủy soái Đại Tống hơn mười vạn người, hơn 3000 thuyền chiến, trong thiên hạ đứng hạng nhất, có lẽ trên mặt đất quân Tống đánh không lại quân Liêu nhưng trên biển lại là không có gì cản nổi, không người nào có thể địch được.
Trong lòng Phạm Ninh hiểu rõ, đảo Đam La không giống đảo Mao Nhân, đảo Mao Nhân Nhật Bản sau 500-600 năm mới bắt đầu có cảm hứng nhưng đảo Đam La bất luận Cao Ly hay Nhật Bản đều luôn gần nước Đam La trong gác tấc, nhìn chằm chằm như hổ đói.
Ngay 15 năm sau Cao Ly cuối cùng vẫn thâu tóm đảo Đam La, bây giờ Đại Tống nửa chừng xuất hiện chiếm đoạt đảo Đam La, Cao Ly sao có thể nuốt xuống cục tức này, lại sao có thể chịu đựng triều Tống đóng quân ngay dưới mắt.
Trận chiến tranh này nhất định không thể tránh khỏi.
Khi canh một, một đội thuyền nhỏ do 10 chiếc thuyền nhỏ tạo thành mang theo trăm tên lính dần dần đến gần đảo Đam La.
- Là nơi này phải không? Lâm Nhuệ chỉ một cái eo vịnh xa xa hỏi.
Mạnh viên ngoại gật đầu:
- Chính là chỗ này, chỗ này gọi là Đông Phổ, bên ngoài đảo nhỏ gọi là đảo Ngưu vừa lúc có thể che sóng gió, vô cùng thích hợp bỏ neo thuyền lớn.
- Sau khi lên bờ cách nước bọn họ bao xa?
- Xa đấy, ở đây là đầu phía đông thành Đam La, nước của bọn họ đầu phía bắc cách nhau khoảng 50 dặm nhưng mà từ ở đây lên bờ đi hướng tây là thảo nguyên, rất thích hợp hành quân.
- Ngươi nói thuyền đánh cá đều ở đây?
- Đúng thế! Là ở chỗ này.
Dựa vào giới thiệu của Mạnh viên ngoại, quốc vương Đam La không cho phép thần dân tự mình ra biển đánh cá, đem toàn bộ thuyền đánh cá đều tập trung ở cửa đông, có người phụ trách quản lý.
Nhiệm vụ tối nay của Lâm Nhuệ là phá những thuyền cá này phòng ngừa ngư dân trên đảo chạy trốn.
Đương nhiên ngoài loại bỏ thuyền đánh cá ra còn có mười mấy chiếc thuyền bỏ neo trong vịnh của ngoại thành Đam La ở phía bắc cũng là mục tiêu tối nay của bọn Lâm Nhuệ.
Đội thuyền lái vào eo bờ vịnh, cách bờ càng ngày càng gần Mạnh viên ngoại cũng càng ngày càng quen thuộc, gã chỉ phía trước nói:
- Vòng qua phía trước thì có thể nhìn thấy thuyền đánh cá rồi.
Đội thuyền vượt qua một chỗ đá ngầm lập tức nhìn thấy một vịnh hẹp đầy chi chít thuyền nhỏ, ít nhất có hơn 200 thuyền, đại thể là khoảng 300 thuyền đánh cá gần biển cách bọn họ khoảng hơn 200 bước.
Lâm Nhuệ vẫy tay, đội thuyền dừng lại phía trước, Lâm Nhuệ nói với một tướng lĩnh thuộc hạ:
- Động thủ đi!
Tướng lĩnh vung tay lên, hơn 50 binh sĩ khua mái chèo, 5 thuyền nhỏ chạy vào hướng trong vịnh.
Lâm Nhuệ mang theo 50 người khác lên bờ, mục tiêu của bọn họ là vài nhà đá xa xa trên bờ, trong đó có mười mấy quan viên, binh lính và quản lý thuyền trông coi.
Trong gian phòng đá đó đèn đuốc sáng trưng, bên trong truyền ra tiếng cười vui vẻ, mười mấy tên lính nhỏ bé đang uống rượu với nhau, bên cạnh bọn họ nhìn không có bất kỳ binh khí nào, 50 binh lính nhanh chóng bao vây nhà đá.
Lâm Nhuệ ra lệnh một tiếng:
- Giết!
Vài tên binh lính một chân đá văng cửa chính ra, binh lính quân Tống vào trong đánh giết, chỉ trong chốc lát liền yên tĩnh lại, mười mấy tên lính đều ngã trong vũng máu.
Bọn lính lại lục soát mấy phòng đá khác, rất nhanh bắt được một người đàn ông trung niên, dáng người rất nhỏ, đầu trọc, mặc quan phục rất ngắn, nhìn giống như con khỉ.
Người này chính là quan viên phụ trách quản lý thuyền, gã sợ tới mức lạnh run, miệng lẩm bẩm không biết đang nói cái gì, Mạnh viên ngoại nhỏ giọng nói:
- Gã nói gã có thể cho các ngài đem tất cả thuyền đi, chỉ cầu tha mạng cho gã.
Lâm Nhuệ hừ một tiếng:
- Ngươi hỏi gã ngoài ở đây ra nơi khác có thuyền đánh cá không?
Mạnh viên ngoại hỏi lại rồi nói với Lâm Nhuệ:
- Gã nói tổng cộng có 252 thuyền đánh cá, toàn bộ tập trung ở đây, nơi khác không có.
- Hỏi gã là quan viên gì?
Mạnh viên ngoại lại hỏi gã quan viên này, lại nói với Lâm Nhuệ:
- Gã nói mình là thuyền lệnh phụ trách thuyền của toàn đảo, chỉ là chức quan nhỏ, nhà còn có vợ con cần chăm sóc.
Lâm Nhuệ gật đầu:
- Dẫn gã đi!
Binh lính đem quan viên trói lại giống như con gà trống rồi mang gã đi.
Lúc này trong vịnh không ngừng truyền đến tiếng nổ mạnh, binh sĩ dùng hỏa tật lê làm nổ thuyền, tuy rằng uy lực không lớn nhưng vài miếng sứ chế hỏa tật lê buộc cùng nhau cũng đủ để nổ đáy thuyền.
Không bao lâu từng chiếc thuyền đánh cá bắt đầu nhanh chóng chìm xuống, sau hơn nửa canh giờ tất cả thuyền đều biến mất khỏi mặt nước.