Lâm Nhuệ dẫn thuộc hạ lại tiếp tục đi dọc bờ biển, đi về phía bắc.
Trời dần dần sáng, trên biển cách đảo Đam La khoảng 30 dặm xuất hiện đội thuyền trùng trùng điệp điệp, thuyền chính chạy về hướng đảo Ngưu ở phía đông.
Trên boong thuyền Triệu Tông Thực đang thẩm vấn quan viên quản lý thuyền bị bắt đến, một đêm hành động tối qua Lâm Nhuệ dẫn đầu thuộc hạ phá hủy tất cả thuyền của đảo Đam La khiến người trên đảo không có đường chạy thoát.
Từ trong miệng tên quan viên này mọi người có được tình báo càng tỷ mỉ hơn, bao gồm sĩ khí quân đội, tình hình võ sĩ Nhật Bản trên đảo, tình trạng đại thần, tình hình của quốc vương Cao Bạc cùng với dân số phân bố của nước Đam La, tình hình quan hệ sản nghiệp với Cao Ly, những tình báo quan trọng này Mạnh viên ngoại không thể cung cấp được.
Ví dụ như Phạm Ninh quan tâm nhất tình hình quan hệ của nước Đam La và Cao Ly, mỗi năm khoảng tháng một nước Đam La tiến cống cho Cao Ly, trên cơ bản không có liên hệ khác, năm đó dẫn đến Cao Ly xâm lấn nước Đam La vởi vì nước Đam La ngừng tiến cống cho Cao Ly.
Từ điểm này Phạm Ninh liền có thể xác định, trước mắt Cao Ly chưa có năng lực và nguyện vọng mãnh liệt thâu tóm nước Đam La, chỉ cần nước Đam La không có người chạy sang Cao Ly, tin tức bị phong tỏa, Cao Ly sẽ không phát hiện đảo Đam La đã bị Đại Tống chiếm đóng.
Quân Tống cũng không lo lắng một trận chiến với Cao Ly, nhưng bọn họ cần thời gian.
Đội thuyền cuối cùng đã lái vào eo vịnh đảo Ngưu lập tức phân một thành hai, mấy trăm thuyền lớn tiếp tục lên phía bắc, đến phía bắc của đảo Đam La tiếp tục phong tỏa mặt biển.
Lam Nhuệ dẫn đầu đội quân năm nghìn lên Đông Bồ, y lệnh cho Dương Tư Hưu làm tiên phong dẫn đầu năm trăm binh sĩ thẳng hướng đến thành Đam La.
Nhiệm vụ tiên phong này là muốn kéo quân đội của thành nước Đam La từ trong thành ra.
Tình hình thành Đam La đã không giống với Mạnh viên ngoại biết nữa rồi, trong thành đã không có dân chúng, hoàn toàn là một thành quân, ngoài hai nghìn binh sĩ đóng quân ra còn có 300 hải tặc Nhật Bản.
Thuyền của Phạm Ninh bỏ neo ở ngoài biển của thành Đam La, mờ mờ ảo ảo có thể nhìn thấy điểm đen thành trì, lúc này Từ Khánh đi lên phía trước thấp giọng nói:
- Người cảm thấy đội quân của nước Đam La sẽ bị mắc lừa không?
Phạm Ninh lắc đầu:
- Thanh thế quá lớn rồi, giống như dùng búa đánh vào mai con rùa, đầu rùa chắc chắn sẽ thụt lại, thật ra tối qua đại quân đánh lén vào thành Đam La, ta cảm thấy là lựa chọn tốt hơn.
- Tấn công thành đã không thể tránh khỏi!
Từ Khánh cười nói:
- Có phải ta có cơ hội thể hiện kỹ năng của mình?
Phạm Ninh quay đầu lại nhìn y một cái, thản nhiên nói:
- Bản thân ngươi cẩn thận
Từ Khánh chắp tay thi lễ, lập tức chạy về phía bên trái thuyền, rất nhanh thuyền lớn buông một con thuyền ba lá nhỏ, hai tên lính lái thuyền đưa Từ Khánh lên bờ.
***
Đúng như phán đoán của Phạm Ninh, thanh thế lớn của quan Tống khiến đội quân nước Đam La khiếp sợ, trên thực tế ngoài thành nước Đam La mười mấy thuyền trên bến sông sau một đêm chìm nghỉm, quốc vương Cao Bạc ý thức được không ổn, đem đội quân đóng ở ngoài thành thu hồi vào trong thành.
Nhưng Cao Bạc lại cũng không ngờ tới quân Tống sẽ đột kích như thế, y còn cho rằng là Cao Ly phái quân đội đánh tới.
Cho dù là quân đội Cao Ly thì trong lòng y cũng vô cùng sợ hãi giống thế, vội lệnh quân đội cố thủ thành Đam La.
Thành Đam La thực sự là một tòa thành được xây dựng trên bãi đất cao, thành trì rất nhỏ chiếm không đến 10 mẫu, xung quanh có chiến hào sâu, chỉ có một cây cầu treo liên kết với bên ngoài, tường thành cao lớn chắc chắc, bên trên đứng đầy binh sĩ.
Mười mấy năm trước đội quân Cao Ly xâm chiếm nước Đam La là vì tấn công được tòa thành này mới hòa nghị với đối phương.
Lúc này 500 quân Tống tiên phong đã đánh đến tập kết ở ngoài hai dặm, bọn họ không có mặc áo giáp mà là áo vải, tay cầm các loại gậy côn, xiên sắt, đao dài, v.v… các vũ khí đơn giản khác, nhìn giống như một đám hải tặc vô cùng hung hăng.
Nước Đam La người bình thường dáng người thấp bé, ở phương diện vũ lực có khiếm khuyết, cho dù bọn họ có hai nghìn binh sĩ nhưng ý chí chiến đấu vô cùng yếu kém, đối diện năm trăm hải tặc hung hăng bọn chúng như trước không dám ra thành tác chiến.
Cao Bạc đứng ở trên thành nhìn chăm chú đội quân hải tặc mấy trăm người này, trong lòng y vô cùng nghi hoặc, đoàn người này không giống quân Cao Ly, trang phục tướng mạo cũng không giống hải tặc Nhật Bản, bọn họ cuối cùng là người nào?
Cao Bạc dáng người cũng không cao nhưng nhìn rất khỏe mạnh, tuy rằng là người hung ác tàn bạo háo sắc hoang dâm nhưng đồng thời y cũng vô cùng giảo hoạt, trực giác nói cho y đội quân hải tặc lần này có vấn đề, vì sao bọn họ không đi cướp bóc dân chiếm đoạt dân thường lại một lòng muốn đến công kích thành Đam La? Đây hoàn toàn không phải tác phong của đạo tặc.
Cho dù đội quân cường đạo này khiêu khích như thế nào Cao Bạc lại án binh bất động, lúc này một tên lính chạy đến thấp giọng bẩm báo:
- Trên biển phát hiện vô số thuyền lớn!
Cao Bạc ngạc nhiên, y lập tức biết mấy trăm tên cường đạo đang gây hấn khẳng định là cạm bẫy, y lập tức ra lệnh:
- Bất luận kẻ thù khiêu khích như thế nào đều không được phép xuất chiến.
Từ trưa khiêu khích đến chiều binh sĩ trong thành Đam La cũng không chịu ra giao chiến, Lâm Nhuệ bất đắc dĩ chỉ đành hạ lệnh nói:
- Toàn quân xuất kích.
Năm nghìn quan Tống mai phục ở phía nam ngoài thành 10 dặm từ trong rừng cây đi ra thổi kèn, âm thanh trầm thấp, tiếng kèn vang vọng khắp nơi hoang vu.
Năm nghìn binh lính xếp thành hàng tiến vào thành Đam La, bọn họ áo giáp chỉnh tề mâu dài như rừng, trong tiếng trống đại quân diễu hành hướng về phía bắc, đằng đằng sát khí.
Nhìn đội quân mấy nghìn đông nghìn nghịt đánh tới, binh lính trên đầu thành sợ tới mức hai chân run rẩy, bọn họ nhìn thấy đây quả thực là thiên binh thiên tướng hạ phàm nhưng Cao Bạc lại bỗng nhiên hiểu ra, là quân Tống, chỉ có quân đội của triều Tống mới mạnh mẽ như vậy.
- Đại vương, chúng ta đầu hàng đi! – Một gã tướng lĩnh nơm nớp lo sợ đề nghị.
Nhưng lời gã vừa dứt, một con dao dài sắc nhọn từ sau lưng đâm xuyên qua ngực tướng lĩnh, tướng lĩnh kêu thảm một tiếng ngã xuống đất, một gã võ sĩ Nhật Bản đầu cạo mặt trắng, vẻ mặt hung tợn xuất hiện trước mặt Cao Bạc, gã tên là Bình Dã Anh Xâm, là con thứ của lãnh chúa Trường Khi, gã dẫn đầu 300 võ sĩ Nhật Bản ở lâu dài nước Đam La, trên danh nghĩa là ủng hộ Cao Bạc nhưng trên thực tế cũng là ham muốn đảo Đam La, muốn biến Đam La trở thành bàn đạp phía bắc cho cuộc xâm lược phía tây Cao Ly.
Người Trường Khi Nhật Bản luôn dùng đảo Mã làm bàn đạp, thường xuyên xâm chiếm khu vực Phủ Sơn (Busan) của Cao Ly, nước Cao Ly vì lý do này đã dành hàng vạn quân đội cho tuyến ở Phủ Sơn, vì để phá tuyến phòng ngự của quân Cao Ly thực hiện đổ bộ tuyến tây, chiến lược đi trước thế lực Nhật Bản, cướp lấy đảo Đam La đã trở thành một phần quan trọng nhất trong chiến lược này.