Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 429 - Chương 428

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 428
 

Giật giây Cao Bạc giết cha huynh ủng hộ cuộc sống hoang dâm vô độ của y, ủng hộ y dốc hết binh lực đi gây chiến, ủng hộ y thống trị tàn bạo giết hết các đại thần, mọi chuyện Bình Dã Cát làm đều là vì khiến nước Đam La tự đi đến diệt vong.

Dựa theo kế hoạch, nhiều nhất qua 3 năm nữa nước Đam La sẽ hoàn toàn sụp đổ, khi đó quân đội của Nagasaki lập tức tiến vào đảo Đam La, chỉ là Bình Dã Cát nằm mơ cũng không ngờ đến triều Tống tranh trước một bước, xuất binh đến lấy quả của y.

Ánh mắt của Bình Dã Anh Xâm đã đỏ lên rồi, hét lớn nói:

- Nhất định phải giữ thành, tuyệt đối không thể đầu hàng, thành rơi vào tay giặc chính cái chết của người.

Sắc mặt Cao Bạc trắng bệch, chỉ đành hét lớn lệnh cho quân đội toàn lực ứng phó giữ thành.

Năm nghìn đại quân đang sắp xếp đội hình, Lam Nhuệ nhìn chiến hào rộng 10 trượng, lại nhìn thành cao chót vót, Lâm Nhuệ cũng có chút nhức đầu, tòa thành kiên cố này đúng là khó có thể đánh hạ.

- Tướng quân, trận chiến này đánh như thế nào?

Đại tướng Dương Tự Hưu thấp giọng nói.

Lâm Nhuệ thực sự khó xử, tuy rằng dùng sức mạnh tấn công cuối cùng có thể lấy được thành Đam La nhưng sĩ binh nhất định sẽ chết và bị thương nghiêm trọng, điều này không phù hợp với kế hoạch ban đầu của y, y đã hứa thương vong sẽ không quá trăm người.

Lúc này Từ Khánh từ trong đội ngũ đi ra cười nói:

- Để ta tới thử xem đi!

Lâm Nhuệ biết thị vệ này của Phạm Ninh võ nghệ cao cường hơn nữa khinh công lại tuyệt vời, bản thân tận mắt nhìn thấy y từ trên cột buồm cao nhảy xuống không bị sao cả, võ nghệ như vậy hoạt động ở quy mô rộng có lẽ không có tác dụng lớn nhưng khi đánh úp lại có thể đóng một vai trò quan trọng.

Lâm Nhuệ vui mừng nói:

- Ta có thể giúp Từ tráng sĩ chút gì đó không?

Từ Khánh nhìn lên cầu treo cao nói:

- Hi vọng Lâm Nhuệ tướng quân có thể cho ta cung và mũi tên, ngoài ra chuẩn bị cây gỗ tấn công thành.

Chùy đụng sớm đã chuẩn bị, Lâm Nhuệ lập tức quay người lại ra lệnh nói:

- Một nghìn nỏ binh lên ngăn chặn quân địch cho ta.

"Tùng tùng tùng", tiếng trống dữ dội vang lên.

Một nghìn tên lính hò reo xông tới, bọn họ cách tường thành 120 bước thì dừng lại, giương cung bắn vào tường thành, cung tên mạnh mẽ về hướng binh lính đầu thành, mười mấy tên bảo vệ tránh không kịp vừa bị trúng tên kêu lên thảm thiết.

Binh lính còn lại sợ tới mức đều ngồi xổm xuống tránh né mũi tên của quân Tống.

Lúc này Từ Khánh lấy ra một móng vuốt thép, phía trước là ba cái móc câu dài một thước, thép có độ dày tương đương với ngón tay, có hình hoa sen cực kỳ sắc bén, cuối cùng là một dây thừng dài 7-8 trượng, đây là một móng vuốt sắc chuyên dùng để công thành, tương đối thô ráp và chắc chắn, móng vuốt hổ của người luyện võ tinh tế hơn nhiều, nó có thể mang theo giấu trong người.

Từ Khánh bước nhanh đến trước hầm trú ẩn, ngửa đầu chăm chú nhìn cái cầu treo cao, cầu treo cách mặt đất khoảng 2 trượng, hai chuỗi sắt lớn kéo hai đầu cầu treo, Từ Khánh nhìn thấy bên cạnh một tên binh sĩ vai rộng đang cầm búa sắc nhọn liền cười nói với gã:

- Chờ chút nữa đem cái búa ném cho ta!

- Cái gì?

Binh sĩ nghe không hiểu ý của y.

Từ Khánh không trả lời, tay vung vuốt sắt bay ra, cái móc nằm bên trái dây xích, Từ Khánh lùi mười bước chạy về phía trước, bỗng nhiên nhảy vọt lên cao một trượng, nhẹ nhàng nắm được dây thừng trong không trung, người y còn đang trong không trung nhưng cánh tay không ngừng lại, cả người nhanh chóng leo lên phía trước.

Binh lính quân Tống lập tức ngạc nhiên hô lên, sau đó là một tràng vỗ tay nồng nhiệt.

Lúc này núp ở phía sau tường thành Bình Dã Anh Xâm âm thầm cười lạnh một tiếng, y đoạt lấy một bộ cung tên, giương cung lắp tên nhắm vào Từ Khánh ở giữa không trung, cung dây buông lỏng, mũi tên lang nha "Vù" một tiếng vọt về phía Từ Khánh.

Mũi tên như sao băng nhanh không gì so sánh được, chỉ trong khoảnh khắc mũi tên sắp bắn trúng vào Từ Khánh, Từ Khánh cong người lên, một cước đá vào mũi tên, cước này đá chính xác vào mũi tên khiến mũi tên bị đá bay.

Lâm Nhuệ giận dữ ra lệnh:

- Ngăn chặn quân địch.

Lại một loạt mũi tên khác bắn vào đầu thành, 70-80 mũi tên đều là bắn vào Bình Dã Anh Xâm, Bình Dã Anh Xâm chuẩn bị bắn mũi tên thứ hai, tiếc rằng mũi tên quân Tống quá nhanh, y không thể không ngồi xổm xuống.

Lúc này một tay của Từ Khánh đã bám vào bên cạnh cầu treo, quay đầu hô lớn với binh sĩ nói:

- Ném rìu cho ta!

Binh lính lúc này mới phản ứng kịp, gã ra sức ném rìu cho Từ Khánh, Từ Khánh ở không trung nhẹ nhàng và khéo léo nắm lấy cán rìu, ra sức dùng dìu đập vỡ chuỗi xích trên cầu treo.

Chỉ thấy ánh lửa văng khắp nơi, dây xích đang bị cắt và đập vỡ, Lâm Nhuệ lúc này hiểu dụng ý của Từ Khánh, y là đang chém đứt dây xích, nhưng điều này có thể không? Nếu dùng lửa đốt thì cũng không hẳn là không thể.

Tất cả mọi người đều nửa tin nửa ngờ nhìn Từ Khánh, không biết có hiệu quả hay không.

Từ Khánh chém dây xích, chỉ là muốn biết tính chất của dây xích, y cảm thấy đúc rất thô ráp, chất sắt không tốt, không phải loại thép quân sự được rèn nhiều lần mà thành, chính là loại sắt rất bình thường bán ở trên thị trường, các loại công cụ nông trại đều dùng nó để tạo nên.

Trong lòng y mừng rỡ, y đem búa chém trên đầu gỗ, lấy trong ngực ra một cái cưa thép, đây có thể coi là bảo bối của y, có thể dễ dàng cắt các thanh sắt như song sắt trên cửa sổ, khi y làm cướp biển đây là trợ thủ đắc lực nhất của y.

Từ Khánh dọc theo đầu lưỡi rìu nhanh chóng mở ra một lỗ hổng cưa dây xích, lúc này mũi tên quân Tống như châu chấu luôn đàn áp ngăn chặn quân đầu thành cho Từ Khánh tranh thủ thời gian.

Bỗng nhiên trên cầu treo phát ra một tiếng "Tạch" thật lớn, dây xích dài bị đứt đoạn rồi như con rắn khổng lồ bay trong không trung, cây cầu treo nghiêng sang trái, chỉ còn một sợi xích kéo cầu treo.

Lâm Nhuệ vui mừng khôn xiết hô lớn nói:

- Chùy đụng chuẩn bị!

Mười mấy tên binh lính mang một cây gỗ dài 4 trượng, cây gỗ có đầu sắt, cái này chính là chùy đụng thành nặng đến 2 nghìn cân, ngoài ra còn có khoảng 100 binh sĩ nâng khiên để bảo vệ binh lính ôm chùy công thành.

Lúc này màn đêm buông xuống lặng lẽ, sắc trời cũng trở nên đen tối, chỉ thấy Từ Khánh giống như con thằn lằn to lớn bám ở trên cầu treo, ra sức cưa dây xích bên trái.

Lại một tiếng "Beng" giòn vang, dây xích đứt bay về phía đầu thành, cầu treo khổng lồ ầm ầm hạ xuống, trong nháy mắt cầu treo rơi xuống Từ Khánh quay lại xoay vài vòng trong không trung, vững vàng rơi trên mặt đất, đám binh lính hưởng ứng cổ vũ.

Lâm Nhuệ hô to:

- Chùy công thành lên.

Mười mấy tên binh lính ôm chùy hướng vào thành mà chạy, tấm khiên hai bên chắn cho bọn họ cực kỳ chặt chẽ, một nghìn mũi tên bắn về hướng đầu thành ngăn quân địch khiến hòn đá lăn không thể chạm vào binh lính.

Tuy rằng thành được xây dựng rất chắc chắn nhưng dù sao thành nhỏ man di, rất nhiều chi tiết làm không tốt, không có thành đóa, không có lỗ bắn xạ cũng không có khe ném, dưới sự đàn áp mạnh mẽ của quân Tống binh sĩ đầu thành không hề làm gì chỉ có thể trơ mắt nhìn chùy công thành hướng tới cửa thành.

Bình Luận (0)
Comment