Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 430 - Chương 429

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 429
 

"Oanh" một âm thanh bị bóp nghẹt nặng nề, cửa chính lay động, bụi rơi ào ào xuống.

Binh lính bên trong thành hoảng loạn, lo sợ nhốn nháo hướng về cổng thành bỏ chạy, cổng thành không một bóng người.

"Oanh" lại là một tiếng vang lớn kèm theo tiếng chốt gỗ bị gãy, cửa lớn bị mở tung ra.

Lâm Nhuệ vung đao hô lớn:

- Đánh vào thành, kẻ chống cự giết không tha!

Năm nghìn binh lính quân Tống gầm rú hướng vào trong thành ùn ùn đánh tới, thành Đam La cuối cùng thất thủ rồi.

***

Qua một đêm trời cuối cùng đã sáng, ngoài 2 nghìn binh lính canh gác ra, còn lại thợ thủ công, binh lính và chiến mã đều ào ào lên bờ, Phạm Ninh cùng Địch Thanh, Triệu Tông Thực lên bờ, lúc này Lâm Nhuệ lên trước quỳ một gối bẩm báo:

- Ti chức không phụ sự phó thác, đã dựa theo kế hoạch cướp lấy thành Đam La, Từ Khánh giành được cầu treo, trong trận chiến này lập công đầu tiên, ti chức muốn tặng phần thưởng cho tráng sĩ.

Từ Khánh cũng tiến lên trước chấp tay quỳ một gối, Địch Thanh cười nói:

- Từ tráng sĩ có muốn nhập ngũ? Nếu nguyện nhập ngũ ta giữ ngươi làm Ngu Hầu.

Ngu Hầu thuộc quan cấp thấp, cao hơn Đô Đầu, tương đương với phó chỉ huy đại đội kiểm tra, nhưng đây chỉ là mở đầu, nếu như tiếp tục lập công, con đường này Từ Khánh ít nhất có thể thăng chức làm Đô chỉ huy sứ.

Từ Khánh lại lắc đầu:

- Tiểu nhân không muốn nhập ngũ, cảm ơn sự ưu ái của Địch soái.

- Được thôi! Cứ ghi nhớ công lao trước, quay lại ban thưởng sau.

Địch Thanh lập tức hỏi:

- Tình hình thương vong của các huynh đệ như thế nào?

Trong lòng Phạm Ninh âm thầm khen ngợi, không hổ là Địch Thanh, đầu tiên nghĩ tới không phải là giết được bao nhiêu địch mà là tình hình thương vong binh lính của mình, khó trách y ở biên quan rất được lòng quân.

Lam Nhuệ bẩm báo nói:

- Huynh đệ bỏ mang 23 người, bị thương 47 người, trong đó có 4 người thương nặng, còn lại đều là vết thương nhẹ, đoán chừng người chết vẫn còn tăng lên.

Nói đến đây Lâm Nhuệ oán hận nói:

- Chủ yếu là trong thành có 300 võ sĩ Nhật Bản vô cùng hung hãn, thương vong đều do chiến đấu kịch liệt với bọn họ tạo thành, binh lính nước Đam La không có sức chiến đấu, đánh một trận thất bại.

- Võ sĩ Nhật Bản đều tiêu diệt rồi phải không?

Phạm Ninh bên cạnh hỏi.

Lâm Nhuệ gật đầu:

- Hồi bẩm Phạm ngự sử, toàn bộ 300 võ sĩ Nhật Bản đều bị giết không một người sống, thủ lĩnh của bọn họ cũng bị trúng tên cuối cùng bị bắt tự sát.

Trong mắt của Phạm Ninh lộ ra một tia thất vọng, thực ra hắn hy vọng có thể giữ lại vài người còn sống để mình tìm hiểu tình hình Nhật Bản, vậy mà toàn bộ đã bị giết, Phạm Ninh cũng không nói nhiều cười gật đầu:

- Vậy nói trọng điểm đi!

- Quốc vương Cao Bạc đã bị bắt giữ, 2000 binh lính bị giết, hơn 100 người còn lại toàn bộ đầu hàng.

- Mới giết hơn 100 người?

Triệu Tông Thực nhướn mày, không hiểu hỏi:

- Tại sao ít như vậy?

- Khởi bẩm sứ quân, ti chức hạ lệnh là người chống cự giết không tha nhưng trên thực tế ngoài 300 võ sĩ Nhật Bản không có bất kỳ ai chống cự, đại quân đánh tới toàn bộ đều quỳ cầu xin đầu hàng, không mất chút tâm huyết nào của quân đội, hơn 100 người này bởi vì đầu hàng trễ mà bị giết chết.

Địch Thanh cười nói:

- Mạnh viên ngoại nói người nước Đam La tương đối phục tùng, thiếu ý chí chống cự, từ chuyện này có thể nhìn ra.

Triệu Tông Thực gật đầu:

- Gọi Mạnh viên ngoại lên, chúng ta vào thành.

Đám đông hơn 1000 binh linh vây quanh xuống đến thành Đam La, Phạm Ninh nhìn địa thế nguy hiểm của tòa thành quay đầu lại nói với Địch Thanh:

- So với thành trì của người Tây Hạ như thế nào?

Địch Thanh cười nói:

- Bản thân thành mà nói vẫn được coi là cao lớn kiên cố, nhưng thành của người Tây Hạ là thành xây dựng theo địa hình nguy hiểm vùng núi, dễ thủ khó công, thành Đam La còn kém xa.

Triệu Tông Thực cười nói:

- Nơi này có thể làm căn cứ cho quan nha và quân sự, hơn nữa có thể dự trữ lương thảo vật tư ở trong đó.

Đám người đi vào thành, một văn chức trong quân lên trước bẩm báo:

- Vật tư trong thành đã thống kê xong, có ba vạn thạch, dê hơn 9000 con, trâu 750 con, vàng 3500 lượng, bạc trắng hai vạn lượng, trân châu 70 đấu, còn có một chút vũ khí của cải xấp xỉ như thế.

Phạm Ninh lắc đầu thở dài nói:

- Của cải của một quốc gia mà chỉ thừa lại như vậy, thế này với việc mất nước có gì khác nhau.

Hắn lập tức nói với Lâm Nhuệ:

- Đi triệu tập toàn dân để họ đến thành trì bên này, có điều muốn nhắn nhủ với bọn họ.

Quốc vương Cao Bạc bị nhốt trong một phòng nhỏ, đây là nơi y nhốt phi tần không nghe lời, nằm ở chỗ cao nhất của thành, bốn phía là bức tường đá lạnh, trên tường đá cao có một cửa sổ nhỏ, cửa sắt dày, ánh sáng lờ mờ, trong lòng Cao Bạc tràn đầy sợ hãi, quân đội đầu hàng hết, đại thần y tín nhiệm cũng bị giết chết, toàn bộ võ sĩ Nhật Bản ủng hộ y cũng chết hết, Cao Bạc phát hiện mình không có chỗ nào dựa vào, tới nỗi bị cô lập hoàn toàn.

Lúc nay tiếng dây xích "rầm" một cái vang lên, Cao Bạc vội vàng bổ nhào đến trước cửa, cửa sắt mở ra, từ bên ngoài một chàng trai anh tuấn uy vũ bước vào, người mặc quan phục, thắt lưng đeo một thanh kiếm, một nam tử khác đi theo sau hắn, Cao Bạc liếc mắt một cái nhận ra chính là võ sĩ chặt đứt cầu treo kia, trong lòng y sợ hãi lui về sau hai bước.

Người đến chính là Phạm Ninh, theo sau hắn là Từ Khánh và Mạnh viên ngoại. Phạm Ninh liếc mắt đánh giá vị quốc vương này, lạnh lùng nói:

- Chúng ta là quân đội triều Tống!

Mạnh viên ngoại bên cạnh phiên dịch cho gã, Cao Bạc mới tỉnh ngộ, thì ra không phải quân đội Cao Ly mà là quân đội triều Tống, chân y mềm nhũn quỳ xuống, giọng run run nói:

- Ta nguyện ý phục tùng triều Tống, làm thần dân của Đại Tống.

- Bây giờ không phải là vấn đề ngươi nguyện ý khuất phục Đại Tống hay không, mà là dân của ngươi có chấp thuận thừa nhận ngươi nữa hay không.

Những lời này khiến Cao Bạc cúi đầu một cách tuyệt vọng, đây cũng là kết cục y sợ nhất, y biết mình tàn bạo bất nhân bị dân chúng hận thấu xương, một khi bị giao cho dân chúng, y còn mạng sống sao?

Phạm Ninh nhìn y lại nói:

- Ngươi không muốn chết cũng có cơ hội!

Mạnh viên ngoại dịch lại mấy lời này cho y, mắt Cao Bạc sáng lên liền vội nói:

- Ta đồng ý nghe theo sắp xếp!

Phạm Ninh gật đầu:

- Chỉ cần ngươi lấy thân phận quốc vương của mình lập ra quốc thư đồng ý nước Đam La nhập vào triều Tống và đồng ý nước Đam La trở thành một châu của Đại Tống, chúng ta sẽ đưa ngươi và vợ con sang kinh thành triều Tống, ở đó sống quãng đời còn lại, đây là cơ hội sống duy nhất của ngươi, ngươi tự suy nghĩ đi, ta cho ngươi thời gian nửa ngày.

Nghe phiên dịch, Cao Bạc tuyệt vọng quỳ trên mặt đất, đây là cơ nghiệp tổ tông của y để lại, giờ lại mất đi trong chính tay mình sao?

Mạnh viên ngoại nhịn không được nói:

- Bất luận ngươi đồng ý hay, không đảo Đam La đều thuộc về Đại Tống rồi, chỉ là vấn đề thể diện hay không thể diện thôi.

Những lời nói này nói đúng điểm mấu chốt, Cao Bạc đột nhiên tỉnh ngộ, đây là dùng sinh mệnh của mình đổi lấy thể diện của triều Tống chiếm được đảo Đam La.

Bình Luận (0)
Comment