Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 431 - Chương 430

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 430
 

Nghĩ thông suốt điểm này y liền không do dự nói:

- Ta đồng ý! Đồng ý giao dịch này.

Hiện tại y chỉ cầu mình và vợ con không chết, còn cơ nghiệp tổ tông của y, y đã không thèm để ý nữa rồi.

Phạm Ninh gật đầu quay lại nói với hai quan nhân đi cùng:

- Dẫn y đi phác thảo quốc thư, sau đó đưa y và vợ con lên thuyền số 2!

Không lâu sau Phạm Ninh mang quốc thư và dấu của Cao Bạc đến chủ đường, hắn mang quốc thu đưa cho Triệu Tông Thực, nước Đam La và nước Cao Ly giống nhau, chỉ có ngôn ngữ mà không có văn tự, tất cả các văn thư quan trọng đều là viết thành chữ Hán.

Triệu Tông Thực cẩn thận nhìn quốc thư đồng ý nhập vào Đại Tống một lần, có quốc thư này Đại Tống thâu tóm nước Đam La ở trên pháp lý không có tì vết nào rồi, điều này không chỉ là bằng chứng đối với nước Cao Ly, quan trọng hơn là giải thích với bên trong.

Trong lòng Triệu Tông Thực vui mừng cười hỏi:

- Y đồng ý dễ dàng như vậy sao?

Phạm Ninh cười lạnh một tiếng nói:

- Y chỉ cầu mạng sống chỉ coi trọng bản thân, đối với y mà nói cơ nghiệp của tổ tông không quan trọng, nếu không y sẽ không đối đãi tàn bạo như vậy đối với con dân của mình.

Lúc này một tên binh sĩ tiến lên bẩm báo:

- Khởi bẩm sứ quân, con dân nước Đam La đều đến rồi.

Triệu Tông Thực gật đầu:

- Chúng ta đi xem thôi!

Trên đất trống ngoài thành bách tính đứng đông nghìn nghịt, khoảng 4000 người, hầu như xanh xao vàng vọt, quần áo không đủ che thân chủ yếu là phụ nữ và người già yếu là chính, thanh niên trai tráng trên cơ bản đều bị bắt đi làm lính.

Không ít người đang ôm đầu con gái của mình khóc, những đứa con gái này đều là từ trong thành cứu ra, bị Cao Bạc chiếm đoạt, không ít người còn trở thành đồ chơi của võ sĩ Nhật Bản, quân Tống chiếm thành đưa toàn bộ bọn họ phóng thích về nhà.

Ngay sau đó từng túi lương thực cùng với dê bò được binh lính vận chuyển từ trong thành ra, trước mặt đám đông dựng một cái đài cao, mười mấy quan viên của Cao Bạc đang quỳ trên đó, hầu như là bọn thần nịnh hót và ác quan, hai tay bọn họ bị trói sau lưng, sợ tới mức không còn chút máu nào, nhà bọn họ đều ở trong thành đã bị binh lính tịch thu, tất cả lương thực và của cải khác cùng nhau chất đống ở trước đài cao.

Lúc này Địch Thanh lệnh xuống, mười mấy tên bị binh lính áp giải tới trong đám người, bọn chúng lập tức bị sự phẫn nộ của đám người nhấn chìm, họ đấm đá điên cuồng cắn xé, chỉ trong chốc lát hơn 10 tên đại thần đều chết trong sự báo thù lửa giận của dân chúng.

Lúc này binh lính bắt đầu phát lương thực vải vóc với dê bò cho người dân, phát theo đầu người, mỗi người đều có một phần nặng, dân chúng vốn hoảng loạn bất an lập tức mừng rỡ khôn xiết hoan hô lên.

Bước đầu tiên là mua chuộc lòng người, bước thứ hai là thương lượng vấn đề quy hàng Tống.

Hai mươi mấy trưởng giả đức cao vọng trọng được mời vào trong thành, mọi người ngồi thành một vòng.

Triệu Tông Thực chậm rãi nói với mọi người:

- Mọi người đều biết rồi, chúng ta là quân đội triều Tống, theo ta được biết tổ tiên các ngươi cũng từ trung nguyên đến, là người Tiên TI, thời đại Tùy Đường Trung Nguyên, tổ tiên của các ngươi đã trở thành người dân triều Tống, cuộc sống an yên bình ổn.

Triệu Tông Thực nói một câu, Mạnh viên ngoại dịch một câu làm tâm tình của mọi người ổn định.

Triệu Tông Thực lại tiếp tục nói:

- Nước Đam La đã không còn cách nào tồn tại lâu dài, các người cũng đã biết Cao Ly một lòng muốn thâu tóm đảo Đam La, Nhật Bản phái võ sĩ đến trước cũng là chiếm đảo Đam La, biến nó trở thành căn cứ tấn công Cao Ly phía bắc, thủy quân Đại Tống cũng muốn bổ sung một nơi nghỉ ngơi cho nên chúng ta hy vọng đảo Đam La nhập vào Đại Tống, mọi người cũng quay về tổ tiên của mình, trở thành con dân Đại Tống.

Nói đến đây Triệu Tông Thực tạm dừng một chút xem phản ứng của mọi người.

Sau khi Mạnh viên ngoại dịch lại mọi người lập tức bàn luận xôn xao, lúc này một lão già kích động đang nói cái gì đó.

Mạnh viên ngoại dịch nói:

- Ông ý nói có phải bắt bọn họ dời khỏi quê hương đến Đại Tống không?

Triệu Tông Thực cười nói:

- Ngươi nói với bọn họ ở đây sẽ trở thành một huyện châu của Đại Tống, bọn họ sẽ không phải rời khỏi đảo Đam La, con cháu bọn họ cũng đều ở lại đây, sẽ phân đồng ruộng cho bọn họ, hơn nữa không thu thuế mà còn sẽ xây dựng trường học mới, xây dựng cải tạo cầu và bến thuyền, tóm lại bọn họ sinh sống sẽ ngày càng tốt hơn.

Phạm Ninh bên cạnh cũng nói:

- Ngươi bổ sung thêm một câu, các ngươi có thể lựa chọn, đồng ý trở thành thần dân của Cao Ly chúng ta sẽ đưa sang Cao Ly, đồng ý trở thành thần dân của Nhật Bản chúng ta sẽ đưa sang Nhật Bản, đồng ý thành con dân Đại Tống vậy thì ở lại đảo Đam La.

Mạnh viên ngoại cao giọng dịch cho mọi người, lập tức tất cả mọi người đều quỳ xuống:

- Chúng tôi không muốn rời khỏi quê hương, nguyện đồng ý trở thành con dân Đại Tống.

Ba ngày kế tiếp quân Tống bận rộn xây dựng nhà cửa cho dân, quân y khám bệnh cho bọn họ, các quan văn thì bận rộn đăng ký nhân khẩu, mười mấy tên quan chăm ngựa thì tuần tra toàn bộ đảo xem xét quy hoạch nơi nuôi ngựa.

Phạm Ninh thì học cưỡi ngựa trên thảo nguyên phía bắc đảo Đam La có chiều rộng hơn 20 dặm, thảo nguyên dài hơn 80 dặm, vốn là nơi nước Đam La nuôi dê nuôi bò, ở giữa còn có một con sông nhỏ trong suốt, chính là vì có đồng cỏ tự nhiên như vậy nên đội quân triều Nguyên sau khi đánh chiếm đảo Đam La liền biến nó trở thành nơi nuôi ngựa.

Năm nghìn con ngựa rải rác trên thảo nguyên, đám binh lính xây dựng chuồng ngựa lớn.

Hai ngày học cưỡi ngựa, Phạm Ninh cơ bản có thể cưỡi một con ngựa nhỏ chậm rãi mà đi, ngày thứ ba Phạm Ninh dưới sự dẫn dắt của Minh Nhân và Minh Lễ bắt đầu tham quan xung quanh đảo Đam La.

Minh Nhân và Minh Lễ ở Phúc Châu học cưỡi ngựa, hai người rất quen thuộc với việc cưỡi ngựa, chẳng mấy chốc bỏ lại Phạm Ninh xa xa ở phía sau.

- Người này quả thực chậm hơn cưỡi lừa.

Minh Nhân oán giận một câu chạy lên hô lớn:

- A Ninh, hay là bọn huynh dẫn đệ nhé!

Phạm Ninh và Từ Khánh chạy tới, Phạm Ninh mắng:

- Hai huynh là quỷ đói đầu thai xuống phải không? Đệ để các huynh hướng dẫn, các huynh chỉ quan tâm đến đường chạy, không nói gì, không muốn hướng dẫn thì đừng làm nữa.

Minh Nhân thấy Phạm Ninh tức giận vội vàng nhận lỗi nói:

- Đừng tức giận, lần đầu tiên làm hướng dẫn mà, kinh nghiệm không đủ kinh nghiệm không đủ.

Phạm Ninh trừng mắt nhìn cậu ta, chỉ cánh rừng lớn xung quanh hỏi:

- Đệ hỏi huynh cánh rừng này rộng bao nhiêu?

Minh Nhân và Minh Lễ hai ngày nay cưỡi ngựa đi dạo đã quen thuộc với hòn đảo này, Minh Nhân giới thiệu cho Phạm Ninh:

- Đảo này cơ bản là do thảo nguyên và rừng rậm tạo thành, phía bắc đều là thảo nguyên, giữa là vùng núi phân bố với một khu rừng lớn, chỉ có ven bờ phía nam và phía tây có đồng ruộng, dân cũng tập trung ở hai nơi này, đảo này có nhiều cam quýt, người bản địa dùng cam quýt ủ rượu, hương vị rất ngon.

Bình Luận (0)
Comment