Bài học kinh nghiệm hai người thả ngựa chầm chậm, giới thiệu cho Phạm Ninh:
- Trên đảo rất nhiều dòng suối, nước ngọt không thiếu, đồng ruộng ít nhất có mấy nghìn khoảnh đã đủ nuôi sống người ở đây, bách tính trên đảo chủ yếu dựa vào bắt cá khai thác ngọc trai và trồng ruộng để sống, nghe nói trong núi còn có một mỏ đồng kèm theo vàng nhưng sản lượng không nhiều.
- Đồng ruộng cách đây bao xa?
Minh Lễ chỉ đường phía trước:
- Đi lên trước mười mấy dặm là có thể nhìn thấy đồng ruộng, đều là ruộng nước cùng một màu.
Phạm Ninh cầm roi quất ngựa tăng tốc hướng về phía trước chạy đi.
Quân Tống ở đảo Đam La chỉnh đốn nghỉ ngơi 5 ngày lập tức giữ lại hai nghìn quân và mười mấy chiếc thuyền và dỡ lượng vật tư lớn xuống, đội thuyền một phân thành hai, một đội do 200 chiếc thuyền hàng tạo thành, thuyền hàng chở đầy lá trà, đồ sứ và tơ lụa tiến về phía Trường Khi Nhật Bản, một đội thuyền chủ lực khác trùng trùng điệp điệp chạy về phía đảo Mao Nhân.
Nhật Bản lúc này là vào thời kỳ cuối của thời Kantoku, chính là thời kỳ thiên hoàng Hậu Lãnh Tuyền thống trị, thực lực lại bị kiểm soát bởi ngoại thích nhà họ Đằng Nguyên với các lãnh chúa nắm thực quyền địa phương, ngoài nóng trong lạnh với triều đình trung ương, các loại đấu tranh và mâu thuẫn kéo dài trăm năm khiến mâu thuẫn trong nước Nhật Bản dần dần trở nên gay gắt hơn.
Có mâu thuẫn giữa trung ương và lãnh chúa địa phương, cũng có mâu thuẫn hoàng thân và gia tộc nhiếp quan Đằng Nguyên, đồng thời nội bộ hoàng thất có pháp hoàng và thiên hoàng đối lập, nội bộ gia tộc nhiếp quan Đằng Nguyên cũng mọc lên phe phái, các thế lực lớn đấu đá nhau, chính trị đấu tranh ác liệt, trong ngoài nước Nhật Bản đang trong tình trạng hỗn độn bất an.
Trường Khi là tiền thân của Nhật Bản, lãnh chúa là Bình Dã Cát, Trường Khi là cảng thương mại của Nhật Bản đã lâu đời, triều Tống và Cao Ly có lượng giao dịch lớn, rất nhiều thương nhân triều Tống định cư sinh sống ở đó buôn bán, khi thịnh vượng nhất đạt tới hơn vạn người.
Dựa theo kế hoạch định ra, đội thuyền viễn chinh phải tiến hành một lần mậu dịch ở Nhật Bản, đổi lấy lượng lớn lương thực, đồng thời tìm hiểu năng lực chiến đấu trên biển của Nhật Bản.
Trời vừa mới sáng, đội thuyền đi qua vịnh sương mù chầm chậm tiến vào bến cảng.
Ngay sau đó tin tức đội thuyền đến lập tức kinh động bến cảng, hàng ngàn hàng vạn thương nhân nhỏ từ mọi hướng đổ về tranh nhau mua hàng hóa đến từ triều Tống, hàng hóa của triều Tống đại biểu cho sự cao quý và phẩm chất tốt đẹp, rất phổ biến trên đất Nhật Bản, số lượng hàng hóa lớn của triều Tống chính là từ cảng Trường Khi đến các nơi của quần đảo Nhật Bản.
Quan viên phụ trách mậu dịch của cảng tên là Dư Hiếu Niên, ước chừng ba mươi mấy tuổi, vô cùng thông minh và có năng lực, là quan viên thuyền đi biển chuyên môn phụ trách chính thức việc mua bán của Nhật Bản.
Trên bến thuyền cực kỳ náo nhiệt, có những người đàn ông chuyên vận chuyển hàng hóa vào cái lều lớn, có người phụ trách tiếp đón thương nhân, cũng có người tiếp đón tiểu thương nhân của địa phương, thông thường cũng không có quy định, một hòm hàng hóa lấy ra, mấy trăm tiểu thương nhân chen lấn báo giá, đương nhiên là dùng bạc trắng tiến hành giao dịch, người nào trả giá cao thì được lấy hàng.
Lúc này một người đàn ông trung niên được người mời lên trên thuyền, người đàn ông trung niên họ Trình người huyện Dư Hàng, ở Nhật Bản hơn 10 năm rồi, trước mắt là thương nhân người Tống lớn nhất ở Trường Khi, có rất nhiều tài sản và có quan hệ rất tốt với quan phủ bản địa.
Trình viên ngoại quen biết Dư Hiếu Niên, gã vội vàng chắp tay hành lễ:
- Thì ra là Dư quan nhân, thực sự là nằm ngoài dự liệu của ta, thuyền buôn năm nay sao lại sớm hơn rồi?
Đoàn thuyền buôn của triều Tống thông thường sẽ đến vào cuối hè đầu thu, năm nay khi đầu hè đã đến thực sự khiến Trình viên ngoại cảm thấy bất ngờ.
- Năm nay tình hình có chút đặc biệt, tới sớm trước một chút, Trình viên ngoại mời đến thuyền ngồi, ta có điều muốn thỉnh giáo.
- Không dám, Dư quan nhân mời!
Hai người vào trong khoang thuyền, phân chủ khách ngồi xuống, Dư Hiếu Niên cười nói:
- Trình huynh đến Nhật Bản 15 năm rồi nhỉ?
- Đúng vậy! Tròn 15 năm rồi.
- Có dự định trở về không?
- Đương nhiên phải quay về, lá rụng về cội, ta bây giờ 42 tuổi, trước 50 tuổi phải trở về nhà, ta đã mua trang viên chuẩn bị dưỡng lão ở quê nhà.
Trong lòng Trình viên ngoại có chút khó hiểu, gã cười nói:
- Dư quan nhân có việc gì cần ta giúp cứ việc nói thẳ. ng
Dư Hiếu Niên cười nói:
- Ta có hai việc muốn hỏi Trình viên ngoại, một là từ chỗ Trường Khi có thể mua được bao nhiêu lương thực?
Trình viên ngoại suy nghĩ một chút nói:
- Gạo mười vạn thạch là có, nếu như muốn mua nhiều hơn vẫn phải chờ vài tháng nữa, phải đi đến các nơi của Nhật Bản gom góp.
Mười vạn thạch tuy rằng ít một chút nhưng tiếp viện cho nửa năm cũng đủ rồi, số gạo còn lại có thể tiếp tục thu mua.
Gã đem danh sách vật tư cần mua đưa cho Trình viên ngoại:
- Đây là vật tư chúng tôi cần mua, phiền Trình viên ngoại hoàn thành trong vòng ba tháng, chúng tôi sẽ dùng tiền mặt để trả.
Trình viên ngoại nhìn trên danh sách đều là các vật tư sinh hoạt, thậm chí còn có 300 kỹ nữ, trong lòng gã có chút khó hiểu nhưng mà gã không hỏi nhiều, lại cười nói:
- Vật tư không có vấn đề gì, nhưng mà 300 kỹ nữ trên đoán là thuyền kỹ, có một vài quy củ ta phải nói một chút.
- Mời nói!
- Một là bảo đảm an toàn của bọn họ, tiếp theo bảo đảm thu nhập của bọn họ, ba là theo thuyền ra biển nhiều nhất không quá ba năm, đây là ba quy tắc của thuyền kỹ.
- Có thể, ta hoàn toàn có thể đồng ý!
Đây cũng là một trong trách nhiệm của Dư Hiếu Niên, đónh quân trên đảo Mao Nhân cuộc sống nhàn chán, đám tướng sĩ nhớ nhà cho nên muốn chiêu mộ một đám kỹ nữ ở lại trên đảo nhiều năm làm cho cuộc sống vui hơn, an ủi tướng sĩ trên đảo.
Dư Hiếu Niên trầm ngâm một chút lại hỏi:
- Điều thứ hai ta muốn biết là liên quan đến Bình Dã Cát, ngươi hiểu về thực lực của y bao nhiêu?
***
Biển Nhật Bản ở triều Tống tên là Kình Hải, thương thuyền của triều Tống vì thu nhập nhiều lợi nhuận hơn thường đi vào Kình Hải đến vùng nội địa Nhật Bản tìm cơ hội kinh doanh.
Nhưng bất luận chiếc thuyền nào đều không đi thêm về phía bắc, phía bắc của Kình Hải, cho dù là ngư dân cũng chỉ câu cá gần biển, từ trước đến nay bọn họ chưa nhìn thấy đội thuyền to như vậy.
Trải qua vận chuyển đường thủy gần 20 ngày, buổi trưa hôm nay đoàn thuyền cuối cùng đến phía bắc ngoài biển của đảo Mao Nhân, phía trước xuất hiện một hòn đảo, hòn đảo dài khoảng 400 dặm rộng 20 dặm, bên này là đảo Okushiri thuộc Hokkaido của đời sau, trên là rừng rậm, nhìn thấy đảo này lập tức sẽ nhìn thấy đảo Mao Nhân.
Đám binh lính trên thuyền hô lên, các thuyền viên cầm đầu thuyền đã đến đảo Mao Nhân dò xét ba lần rất quen thuộc địa hình, đội thuyền từ phía nam hải đảo xuyên qua.
Lúc này bỗng nhiên có người đang chỉ hô to lên:
- Mau xem thổ dân!
Chỉ nhìn thấy trên biển hơn 100 chiếc thuyền độc mộc, thuyền độc mộc rất mảnh khảnh dùng một cây gỗ lớn tạo thành, trên mỗi thuyền độc mộc có một hoặc hai người ngồi.