Mỗi người mặc áo da thú hoặc da cá, trên đầu kẹp lông chim đủ màu sắc, không ngừng có người đứng lên hướng về thuyền lớn bắn tên.
Tuy rằng không thể bắn đến thuyền nhưng đây là một loại thái độ của bọn chúng muốn giết chết toàn bộ người xâm chiếm.
Bọn họ nhanh chóng rời khỏi đảo, chèo tới hướng đảo Mao Nhân.
Phạm Ninh chăm chú nhìn hơn 100 thổ dân, trong lòng có chút thương xót triều Tống sẽ chiếm lãnh thổ của bọn họ, đây là luật rừng mạnh hiếp yếu, đã đạt đến đỉnh cao thời đại đồ sắt, những người thổ dân này còn giữ được trạng thái nguyên thủy, nhưng họ cứ chiếm một mảnh đất lớn như vậy làm sao có thể không diệt vong.
***
Một lúc sau tiến vào giữa eo biển đảo Mao Nhân và Nhật Bản, bọn họ vây quanh một mặt khác của bán đảo, bên đó còn có một cái vịnh lớn gió êm sông lặng, vô cùng thích hợp bỏ neo thuyền lớn.
Đội thuyền đã đi được nửa ngày, trước khi trời chưa tối, lúc này mới tới đích của chuyến vận chuyển này, bán đảo Hải Loan.
Ánh nắng của hoàng hôn chiếu rọi nơi xa xôi, đem mặt biển và lục địa nhuốm một màu vàng, Phạm Ninh ngắm nhìn bán đảo nơi xa trong lòng xúc động, kế hoạch nuôi dưỡng ba năm cuối cùng cũng thành hiện thực rồi.
- Phạm Ngự Sử, gọi là đảo Mao Nhân nghe không hay lắm, chúng ta cho nó một cái tên mới đi! - Địch Thanh ở một bên cười nói.
Trước kia Triệu Tông Thực đem đảo Đam La đổi tên thành đảo Tống Mã, thiết lập huyện Tống Mã và huyện Đam La, bây giờ bọn họ cuối cùng đã giành được đảo Mao Nhân, đương nhiên cũng phải đổi tên thành tên của Đại Tống.
Phạm Ninh nghĩ một chút nói:
- Thôn Trang Vân, Bắc Minh có cá, kỳ danh là Côn Côn, to lớn không biết mấy ngàn dặm, chúng ta gọi ở đây thành Côn Châu, là một châu phía bắc của Đại Tống ta, mọi người cảm thấy thế nào?
Mọi người trầm trồ khen ngợi cái tên này khí lớn, đảo lớn này không phải một con cá lớn trong Bắc Hải hay sao? Bọn họ bây giờ đang ở vị trí đuôi cá.
Triệu Tông Thực vui vẻ khen ngợi nói:
- Hay cho cái tên Côn Châu không biết mấy nghìn dặm, trở về chúng ta viết tên này lên sách, gọi là Côn Châu.
Y lại nói với Địch Thanh:
- Trên đảo có người thổ dân xuất hiện, tính cách hung tàn, không nên lên đảo vào ban đêm, chúng ta chờ trời sáng lên bờ.
Địch Thanh gật đầu, lập tức ra lệnh:
- Truyền lệnh của ta, đội thuyền bỏ neo ở vịnh, sáng sớm hôm sau lên bờ.
***
Bóng đêm bao phủ nam bán đảo, rừng cây dày đặc trên đảo, trong bóng đêm yên tĩnh, trong rừng cây không ngừng truyền đến âm thanh xào xạc, một vài bóng đen trong rừng xuất ẩn, một đôi mắt hung tàn mà thù hận nhìn chằm chằm vào thuyền lớn xa xa ngoài vịnh.
Thổ dân trên đảo tổng cộng có ba chi, bọn họ chính là người A Y Nỗ sau này, người Nhật Bản lúc này gọi bọn họ là người Hà Di, bởi vì thân thể bọn họ có lớp lông dày cho nên gọi bọn họ là Mao Nhân.
Những thổ dân này cũng từ mấy nghìn năm trước từ vùng Nam Dương chuyển đến, sống ở đảo Mao Nhân quần đảo nghìn đảo, đảo Khố Hiệt và khu vực phía bắc bán đảo Khám Sát Gia.
Nhưng chủ yếu vẫn tập trung phía nam đảo Mao Nhân, bây giờ đã bị người triều Tống đổi tên thành Côn Châu.
Người thổ dân trên đảo có chừng hơn hai nghìn người mặc da thú, lấy đất làm cung tên và giáo là chính, mặt khác phía bắc Bản Châu Nhật Bản cũng có không ít thổ dân.
Đây cũng là lý do thực sự Nhật Bản chưa chú ý đến phía Bắc Hải Đạo vào thời điểm này, dân chúng của nước Nhật Bản vốn dĩ đều tập trung trong phía trung nam bộ của đảo Bản Châu và tứ quốc đảo Cửu Châu, mà phía bắc bị rừng rậm nguyên thủy bao trùm.
Bọn họ ngay cả phía bắc đảo của mình đều không bận tâm đến, s làm sao còn thừa sức xem xét con tôm con tép ở vùng xa xôi.
Trời dần dần sáng, tình hình trên bán đảo liền nhìn rõ hết, chỉ thấy trên bán đảo rừng rậm phân bố mênh mông bát ngát, chủ yếu là thông và bạch dương, phần lớn cao thẳng tắp, không phải loại rừng rậm nguyên thủy cành lá rậm rạp.
Đội khảo sát triều Tống hai năm trước từng đổ bộ lên đây, hiểu rất rõ tình hình hải phận nơi này.
Bên này có một đoạn bờ biển nước sâu tự nhiên dài hơn mười dặm, thuyền lớn vạn thạch có thể trực tiếp cập bờ thả neo.
Địch Thanh ra lệnh một tiếng, hơn mười thuyền lớn chở đầy thủy quân chậm rãi đi tới bờ biển.
Ba thuyền vạn thạch dẫn đầu cập vào bờ, một chỉ huy sứ hô lớn:
- Không cần vội rời thuyền, dùng tên nỏ mở đường!
Các binh sĩ đều trang bị Thần Tí Nỏ, cự ly sát thương đạt hai trăm bốn mươi bước, hơn ba trăm binh sĩ trên ba thuyền lớn cùng nâng nỏ bắn vào lùm cây cách trăm bước trên bờ.
Đám binh lính triều Tống từng có bài học xương máu, hai năm trước bọn họ cũng đã đổ bộ ở đây, vừa mới lên bờ, thổ dân trốn ở trong bụi cỏ liền phát động tấn công về phía bọn họ, đánh bọn họ trở tay không kịp, mười mấy thuyền viên bị chết ở chỗ này.
Một tiếng mõ vang lên, trăm nỏ bắn một lượt, tên nỏ vèo vèo mạnh mẽ bắn vào trong bụi cỏ, trong bụi cỏ một tràng tiếng kêu thảm thiết, ngay sau đó mấy trăm bóng người từ trong bụi cỏ hoảng hốt chạy ra, chạy về phía hướng rừng sâu.
Giải trừ mối nguy tạm thời, thuyền lớn đáp lên ván thuyền, đám binh lính bắt đầu giơ tấm khiên và giáo xếp thành hàng rời thuyền.
Bờ biển đều là phủ đầy bởi bụi cây cao nửa người, cách rừng rậm còn khoảng một dặm, một nghìn binh lính tiên phong rời thuyền, tay cầm tấm khiên và giáo xếp thành đội hình, tiến về phía rừng rậm, năm trăm tay cung đi theo phía sau bọn họ.
Ba trăm tên thổ dân trốn trong rừng rậm bỗng reo hò, từ trong rừng cây lao ra, liều lình tiến đánh về phía quân Tống.
Tiếng bọn chúng kêu sắc nét, thân mặc da thú, tay cầm giáo dài, khí thế vô cùng hung hãn.
Giáo dài của bọn họ chỉ dùng da lông và động thực vật biển trao đổi được với dân Nhật Bản, phần lớn chế tác đơn sơ, so với giáo nhọn được chế tác của quân Tống thì còn kém xa.
Nhưng cách đánh hung hãn không cần mạng này vẫn làm cho đám quân Tống cảm thấy nhức đầu.
Năm trăm tay cung lập tức nâng nỏ lên bắn, tên nỏ bắn ra như mưa về phía thổ dân, trong nháy mắt liền bắn ngã bảy tám chục người, thổ dân còn lại cũng không bị kinh sợ, tiếp tục liều lĩnh tấn công, một lát liền xông tới trước mắt binh lính quân Tống.
Một vạn quân Tống chinh chiến phía bắc lần này là quân tinh nhuệ chọn ra từ trong mười vạn thủy quân, huấn luyện ba năm, mỗi người đều thiện chiến, lại phối hợp ăn ý.
Một nghìn binh lính hô to một tiếng, xông lên phía trước, bọn họ mấy người đối phó một người, mặc dù đối phương vô cùng linh hoạt, nhưng phần lớn vóc dáng thấp bé, sức mạnh và thể trạng đều kém xa, không đến thời gian uống cạn một chén trà, quân Tống dã đâm được hơn hai trăm người.
Thổ dân còn lại thấy quân Tống hung ác khác thường, hoàn toàn không phải kẻ mà đám thuyền viên dễ dàng đối phó lần trước, bọn chúng lập tức khiếp sợ, mấy chục người còn lại liền quay đầu bỏ chạy vào trong rừng rậm, chớp mắt liền chạy không còn thấy bóng dáng đâu.
Rất nhanh, càng nhiều quân lính dồn dập đổ bộ, Địch Thanh lập tức hạ lệnh tám nghìn binh lính diệt sạch bụi cỏ ven bờ vịnh, lại đốn cây đào đất xây tường doanh trại.