Vịnh diện tích rộng lớn chỗ này không thể ngờ rằng là một cảng vịnh tự nhiên hiếm có, ba người Triệu Tông Thực và Địch Thanh, Phạm Ninh thảo luận, quyết định xây dựng căn cứ khai phá đầu tiên của quân Tống ở chỗ này.
Qua gần mười ngày xây dựng, một quân doanh diện tích khoảng mười nghìn mẫu hiện ra trên khoảng đất trống, cách mỗi năm mươi bước bên ngoài tường quân doanh xây dựng một trạm gác, một cái trướng lớn đứng sừng sững trong quân doanh.
Đám binh lính bắt đầu chuyển từ thuyền vào bờ, vật tư phần lớn cũng từ thuyền chuyển lên bờ.
Trong đại trướng chủ soái, Triệu Tông Thực, Địch Thanh và Phạm Ninh ba người đang thương lượng phương án hành động kế tiếp.
Hai ngày nay mấy trăm trinh sát đã dò xét tình hình phía bắc, thêm một số tình báo giai đoạn trước, cơ bản đã hoàn tất thăm dò tình hình sinh hoạt của thổ dân trên đảo.
Trên một cái bàn rộng đặt một tấm bản đồ, bản đồ là Phạm Ninh vẽ, cơ bản vẽ tương đối chuẩn xác, bán đảo phía nam và vùng núi trung bộ chủ yếu là rừng rậm, phạm vi mấy trăm dặm đều là rừng thông và rừng bạch dương rộng mênh mông bát ngát, mà bắc bộ thì rộng chừng mấy trăm dặm, đồng cỏ lớn dài khoảng nghìn dặm.
Địch Thanh chỉ vào bản đồ giới thiệu cho hai người:
- Thổ dân Côn Châu hiện nay tổng cộng có ba bộ lạc, ba bộ lạc đều có địa bàn riêng, bình thường không hề qua lại, bọn họ đều sinh sống trong rừng cây rộng lớn, trong đó bộ lạc trên bán đảo Côn Nam lớn nhất, tiếp đó tây bắc bộ và đông bắc bộ mỗi bên có một bộ lạc, ba bộ lạc phân bố thành hình tam giác.
- Cho tới bây giờ, chúng ta vẫn đang giao thiệp với bộ lạc bán đảo, bao gồm đám thổ dân chèo thuyền chúng ta gặp trên biển, bọn họ cũng là đến trợ giúp bộ lạc bán đảo.
Triệu Tông Thực trầm ngâm một chút hỏi:
- Có khả năng đạt được một loại khế ước với bọn họ không, cho phép bọn họ sinh sống trong phạm vi nhất định, không ảnh hưởng mã trường của chúng ta?
- Khả năng không lớn!
Địch Thanh lắc đầu:
- Ít nhất bộ lạc phía nam bán bảo tuyệt đối không thể, bọn họ vô cùng hung hãn, hơn nữa còn có thù hằn sâu sắc với chúng ta, đã không có đường làm hòa, về phần hai bộ lạc phía bắc, chúng ta còn chưa rõ thái độ của bọn họ là gì.
Lúc này Phạm Ninh chậm rãi nói:
- Có thể dùng phương pháp phân hóa, phái trinh sát đi, bắt vài thổ dân phía bắc về sau đó cho bọn họ lương thực và vải vóc, làm dịu đi sự thù địch của bọn họ, chúng ta thì trọng điểm đối phó bộ lạc trên bán đảo, cần phải đuổi cùng giết tận bọn họ.
- Vậy hai bộ lạc phía bắc sau này làm sao? Phạm ngự sử có ý tưởng gì chưa?
Triệu Tông Thực hỏi.
Phạm Ninh chỉ đảo Bản Châu phía bắc trên bản đồ:
- Ta suy nghĩ để bọn họ dời đến đảo phía bắc nước Nhật Bản, ta không đồng ý để bọn họ ở Côn Châu, về sau sẽ trở thành tai họa ngầm.
- Nhưng bọn họ chưa chắc đồng ý chuyển đến phía nam!
Triệu Tông Thực thở dài nói.
Phạm Ninh cười lạnh một tiếng:
- Bọn họ không chuyển cũng phải chuyển, nếu không bộ lạc bán đảo chính là kết cục của bọn họ.
Triệu Tông Thực thân thể có hơi không khỏe, đi về nghỉ trước rồi, trong đại trướng chủ soái chỉ còn lại có hai người Địch Thanh và Phạm Ninh, lúc này, Lâm Nhuệ và mấy tên binh lính bưng một cái nê bàn đi vào, đây là nê bàn chế tác dựa theo địa hình bán đảo Côn Nam, có chút sai khác so với địa hình thực tế, nhưng khác biệt không lớn.
Trên mặt cắm đầy chi chít lá thông, coi như là rừng rậm, vịnh ven biển cắm một cái cờ đỏ, đó chính là nơi đại doanh hắn đóng quân hiện giờ, ngoài ra cách bờ biển phía tây sát rừng rậm không xa có cắm một cái cờ đen, nơi đó chắc là hang ổ của thổ dân.
Thấy cái nê bàn này, Phạm Ninh lập tức hiểu được ý đồ của Địch Thanh, y cũng muốn giải quyết thổ dân bán đảo trước, sau đó mới giải quyết thổ dân hai nơi tây bắc và đông bắc.
Địch Thanh cười nói:
- Đây là phân bố địa hình đại khái của thổ dân bán đảo, ta muốn nghe kiến nghị của Phạm Ngự sử.
Phạm Ninh suy nghĩ một chút nói:
- Ưu thế của thổ dân là hiểu rõ môi trường, địa hình rõ như lòng bàn tay, tác chiến vô cùng linh hoạt, bọn họ am hiểu chiến đấu linh hoạt phân tán, nhất định sẽ lợi dụng rừng rậm yểm hộ để đọ sức với chúng ta, ta đề nghị chúng ta toàn thể chiến đấu, từng bước tới gần, như vậy có thể phá giải chiến thuật linh hoạt của đối phương.
Địch Thanh cảm thấy có chút hứng thú, lại hỏi:
- Vậy cụ thể nên làm như thế nào?
Phạm Ninh vẽ một đường ngang ở cực bắc bán đảo, lạnh lùng nói:
- Đem tám nghìn quân chia làm năm phần, ba nghìn năm trăm người giữ đại doanh, một nghìn năm trăm người ngồi thuyền, ba nghìn người còn lại phân thành ba đội quân, từ phía bắc bán đảo đồng thời ép xuống phía nam, cuối cùng đuổi bọn họ ra biển lớn!
- Ngươi cảm thấy thổ dân sẽ đến tập kích đại doanh?
Địch Thanh nhìn ra ý đồ của Phạm Ninh.
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Chúng ta phát hiện ham muốn chủ động tấn công của bọn họ rất mãnh liệt, thuyền của chúng ta chỉ cập bờ đã làm cho bọn họ oán hận như vậy, hiện giờ chúng ta xây dựng quân doanh, bọn họ nhất định càng không thể dễ dàng tha thứ, ta tin khả năng bọn họ đánh lén quân doanh là lớn nhất.
Lâm Nhuệ ở bên cạnh bỗng nhiên nói:
- Phương án tuy rằng rất tốt, nhưng còn có một sơ hở, Phạm ngự sử đừng trách!
- Lâm tướng quân mời nói, sơ hở ở chỗ nào?
Phạm Ninh cười hỏi.
Lâm Nhuệ chỉ bán đảo phía tây:
- Chúng ta tận mắt nhìn thấy rồi, thổ dân giỏi chế tác thuyền độc mộc, khi đường phía bắc bị phong tỏa, bọn họ rất có thể sẽ đi thuyền xuống biển, theo đường biển vây sau lưng chúng ta.
Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Đây thật ra chính là mục đích ta muốn để lại một nghìn năm trăm quân ngồi thuyền, một khi quyết định hành động, đội thuyền của chúng ta nhất định phải rời vinh xuôi về phía nam, cách Côn Châu ít nhất phải mấy trăm dặm, sau đó để lại ba mươi thuyền chiến, chở một nghìn năm trăm binh lính, trong đó mười thuyền chiến tuần tra ở biển lớn phía đông Côn Châu, hai mươi thuyền thì trấn thủ phía tây Côn Châu, một khi thuyền độc mộc đối phương xuống biển, chúng ta có thể phát động tiến công, đuổi bọn họ xuống phía nam, để bọn họ không thể đổ bộ xuống Nhật Bản.
Địch Thanh gật gật đầu nói:
- Ta thấy có thể thử một lần!
Lâm Nhuệ cũng cảm thấy phương án này không tệ, cười nói:
- Phương án này quả thật có thể thử trước một lần, cho dù không thành công, nhưng cũng sẽ không tổn thất nặng nề!
Ba người lại bàn bạc chi tiết một lúc, rồi mới định ra phương án hành động cuối cùng.
Dụng binh thần tốc, đêm hôm đó, ba nghìn binh lính chia thành ba đạo quân dọc theo bờ biển phía đông lên phía bắc, một nghìn năm trăm người lên ba mươi chiếc thuyền chiến kiên cố nhất, chia thành hai đường, một đường tuần tra bờ biển phía đông, một đường khác thì lách qua bờ biển phía tây, còn lại gần tám trăm chiếc thuyền lớn thì rời khỏi vịnh, chạy về phía tây nam.
Trong đại doanh vô cùng bận rộn, tất cả mọi người đều huy động, ngoại trừ ba nghìn năm trăm binh lính giữ doanh trại, còn lại hơn năm trăm thợ thủ công cũng trang bị vũ khí cung tiễn, mấy chục quan văn cũng tiến hành trang bị vũ lực như vậy, đương nhiên, bọn họ là ở lại trong đại trướng, sẽ không tham gia chiến đấu.