Đại doanh của quân Tống ở vịnh giống như một cái gai độc khiến cho thổ dân trên bán đảo Côn Nam ăn ngủ không yên, đồng thời cũng hận thấu xương.
Bọn họ cũng không quan tâm đội quân này là từ đâu đến đây, bọn họ chỉ quan tâm mục đích đội quân này đến đảo Mao Nhân, là giống mấy năm trước đi một vòng rồi rời đi, hay là chuẩn bị sống lâu dài ở chỗ này.
Nhưng từ khi quân địch bắt đầu xây thành, phẫn nộ của thổ dân địa phương liền bắt đầu tăng lên từng ngày, bọn họ không rõ sự khác biệt giữa xây dựng tường quân doanh và xây thành, theo cách nhìn của bọn họ đều là xây dựng tường thành cao, chiếm nhiều đất, điều này rõ ràng là muốn chiếm đất của bọn họ lâu dài rồi.
Một nghìn thổ dân cường tráng bắt đầu chuẩn bị chiến tranh, bọn họ chế thuốc độc, gọt gỗ làm mũi tên, cũng chuẩn bị lượng lớn giáo gỗ, loại giáo gỗ này vô cùng đơn giản, vót nhọn phần đầu là được, chiều dài so với người hơi ngắn hơn, có thể đeo ở sau lưng, dùng thân cây thông nhỏ thẳng mà làm thành.
Giáo gỗ là dựa vào lực ném mạnh để xuyên qua lồng ngực kẻ địch, cũng là công cụ bắt cá của bọn họ, mỗi người đàn ông đều sử dụng loại giáo gỗ bắt cá này từ nhỏ, ném vô cùng chính xác.
Ngoài ta còn dùng vỏ cây bện thành dây thừng, bên trên kết một cái móc, tiện cho bọn họ leo lên tường thành.
Bởi vì cách thức sản xuất lạc hậu cùng với trời đông giá rét dài đằng đẵng, tuổi thọ phổ biến của thổ dân không dài, trẻ con chết non vẫn rất cao, trong mười đứa trẻ chỉ có hai ba người có thể sống đến trưởng thành, con trai có thể sống đến hơn ba mươi tuổi, con gái có thọ hơn một chút, việc này khiến cho phụ nữ và trẻ con của bộ lạc chiếm tỷ lệ rất lớn, đại khái chiếm khoảng 60% trở lên.
Ngoại trừ phụ nữ và trẻ con thì còn lại là đàn ông trai tráng, người già vô cùng ít.
Vì bảo vệ gia đình, phụ nữ và trẻ con cũng toàn bộ tham gia chuẩn bị chiến đấu, các nàng chặt cây, lột lấy vỏ cây, ngắt lá cây độc, mỗi người đều bận rộn để đuổi kẻ thù đi.
Ngay khi quân Tống đi đường vòng lên phía bắc, một nghìn đàn ông trai tráng bắt đầu lén lút tiến đến gần đại doanh quân Tống, bọn họ không chỉ oán hận đám người này xâm nhập, đồng thời lượng lớn lương thực vũ khí mà đối phương mang theo cũng làm cho bọn chúng thèm muốn không thôi.
Trong vòng hai trăm bước bên ngoài đại doanh đều không có cây cối, đến tảng đá lớn che phủ cũng không có, đều là đất bằng phẳng và từng cái gốc cây, ánh trăng phủ lên mặt đất một lớp màu bạc, cho dù là ban đêm, binh lính trên tháp canh cũng có thể thấy rõ tình hình trong vòng trăm bước.
Ở phía sau một cây bạch hoa gốc to lớn, từng cái bóng đen lạnh lùng nhìn chăm chú vào đại doanh quân Tống, mấy nghìn năm qua, bọn họ vẫn là chúa tể mảnh đất này, ở trên mảnh đất này, ngoài trừ thần linh, bọn họ chưa bao giờ sợ hãi bất cứ kẻ nào, cho dù đối phương trang bị đầy đủ, bọn họ cũng không để ở trong lòng, bọn họ tin tưởng sẽ được sự trợ giúp của thần linh, giết chết hết đám người xâm nhập này.
Trong đại doanh, quân Tống đã dỡ bỏ hết lều trại ở bên ngoài, bọn họ cũng không biết đối phương sẽ dùng hỏa công hay không, nhưng vẫn nên phòng bị nếu chẳng may.
Phạm Ninh cũng mặc một bộ lân giáp, đầu đội nón trụ bạc, hông đeo kiếm dài, tuy nhiên hắn không cần tham gia chiến đấu, tác dụng của hắn là tham gia bày tính phương án đối phó quân địch.
Trên bàn trước mặt bọn họ, là một cái mô hình quân doanh thô sơ dùng mảnh gỗ làm thành, xung quanh là rừng rậm tươi tốt, Phạm Ninh chỉ vào rừng rậm nói:
- Đã phát hiện bên ngoài có bóng dáng thổ dân, vậy chắc hẳn số lượng không ít, kế hoạch của bọn chúng nhất định là tập kích quân doanh vào ban đêm, để đề phòng bọn họ đánh lén bất lợi liền rút lui, ta đề nghị phái một đội binh vây quanh sau lưng bọn chúng, cắt đứt đường lui của bọn chúng.
Địch Thanh gật gật đầu, Phạm Ninh nói đúng, một khi tiến vào rừng rậm, sẽ rất khó để tiêu diệt bọn chúng, nếu bọn chúng tự dâng đến cửa, y sẽ suy xét một trận tiêu diệt toàn bộ.
- Ta tán thành đề nghị của Phạm Ngự sử!
Ánh mắt của y hướng sang Triệu Tông Thực, Triệu Tông Thực gật gật đầu, gã cũng cảm thấy khả thi.
Địch Thanh lập tức ra lệnh:
- Vương Lãnh tướng quân đâu!
Một đại tướng tiến lên quỳ một gối:
- Có mạt tướng!
- Ngươi hãy dẫn một nghìn binh lính lách vào rừng sâu, cắt đứt đường lui của thổ dân, đợi giết sạch thổ dân rút lui, không được sai sót!
- Ti chức tuân lệnh!
Vương Lãnh đại tướng tiếp nhận quân lệnh, xoay người vội vàng đi, Địch Thanh cười nói:
- Tiếp theo chúng ta đợi xem kết quả cuối cùng!
***
Đã đến thời gian canh hai, chỉ nghe thấy vài tiếng chim cú the thé, bóng đen trong rừng rậm bắt đầu động đậy rồi, bọn chúng không có chiến thuật gì, mỗi người tay cầm cung tiễn, giáo ngắn sau lưng, động tác bọn chúng nhanh nhẹn, nhanh như vượn, chạy về tường cao phía bắc.
Lúc này Địch Thanh đang đứng trên tường cao, y lạnh lùng nhìn đám người càng đến càng đông, nhiều hơn nghìn người, y cười lạnh trong lòng một tiếng, bản thân còn đánh giá cao bọn chúng, cho rằng bọn chúng sẽ có sách lược cao minh, xem ra cũng thường thôi.
Địch Thanh thấy thổ dân đã tiến lên ngoài trăm bước, y lập tức ra lệnh:
- Bắn!
Tiếng mõ trên tường bỗng nhiên gõ vang, một nghìn binh lính nâng nỏ bắn nhanh, tên nỏ dày đặc bắn về phía thổ dân không có khả năng phòng ngự, lập tức từng đám thổ dân ngã trong vũng máu, ngay sau đó một nghìn năm trăm cung tiễn đứng trên tường đồng loạt kéo cung bắn tên, tên xẹt qua tường cao, bắn vào đầu thổ dân bên ngoài.
Thổ dân tiến công đồng loạt trúng tên kêu thảm thiết, chỉ hai đợt cung nỏ bắn liên tiếp, thổ dân liền chết quá nửa, lúc này, nỏ quân đợt thứ hai bắt đầu bắn, trong đám tên dày đặc mạnh mẽ, lại có hơn hai trăm người ngã trong vũng máu.
Địch Thanh thấy đã chết hơn phân nửa, nhưng còn muốn tiếp tục tiến công, trong lòng căm tức, lập tức ra lệnh:
- Phích Lịch pháo bắn!
Năm cái Phích Lịch pháo đã chuẩn bị sẵn sàng, Phích Lịch pháo thật ra chính là một cái nỏ cơ cỡ lớn, dùng để bắn hỏa lôi sứ ra, hỏa lôi sứ nổ trước khi rơi xuống đất, mảnh sắt và mảnh sứ nhỏ ngâm độc bay ra, dùng để gây sát thương cho kẻ thù.
Thời Tần Hán Tùy Đường cũng có Phích Lịch pháo, chỉ là thời đó là pháo đá, đến sau Tống Nguyên, thuốc nổ được ứng dụng mọi mặt, pháo đá biến thành hỏa pháo, Phích Lịch pháo cũng đổi tên như bây giờ, chủng loại hỏa lôi rất nhiều, hỏa lôi giấy, hỏa lôi da, hỏa lôi gốm, hỏa lôi sứ vân vân, không chỉ có lực sát thương nhất định, hơn nữa tiếng như sấm đánh, mức độ đe dọa rất mạnh.
Khi ngòi lửa cháy đến họng pháo, Phích Lịch pháo bắn ra, năm viên hỏa lôi sứ bay qua tường cao, bắn ra phía ngoài thành, lúc này, ba trăm tên thổ dân còn lại đã chạy tới cách tường thành ba mươi bước, trên đỉnh đầu bỗng nhiên bay tới năm vật hình tròn đen nhánh, không đợi bọn họ kịp phản ứng, năm hỏa lôi sứ bỗng nổ tung.
Ánh lửa bắn ra, "Ầm!" "Ầm!" tiếng nổ lớn liên tiếp, giống như sấm sét giữa trời quang, nổ khiến người khác khiếp sợ.
Mảnh sứ và đinh sắt bắn ra bốn phía, lập tức bắn trúng hơn trăm người, đám người phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, đám thổ dân bị dọa cho sợ, vừa lăn vừa bò chạy như điên về phía rừng rậm, nhưng cách rừng rậm còn chưa tới trăm bước, trong rừng rậm vô số tên nỏ bay vụt đến, Vương Lãnh dẫn đầu một nghìn binh lính cắt đứt đường lui của bọn chúng.