Tên nỏ vô tình bắn ra, một trăm người cuối cùng trúng tên ngã xuống đất, giãy dụa chết, không đến nửa canh giờ, hơn một nghìn thổ dân ý đồ tiến đánh đại doanh quân Tống liền bị giết toàn bộ, không có người nào có thể may mắn trốn thoát, mà binh lính quân Tống không có người nào thương vong.
Cung ngắn của bọn chúng thậm chí không có cơ hội bắn ra một mũi tên, giáo gỗ lại càng không có cơ hội quăng ra, khác biệt vũ khí một trời một vực khiến cho bọn chúng chỉ có kiếp bị tàn sát.
Lúc này, năm trăm binh lính mặc giáp sắt sáng đằng đằng sát khi chạy tới, đem từng thổ dân bị giết còn nằm trên mặt đất, thi thể bị kéo vào trong rừng rậm chôn sâu, đến lúc trời hửng sáng, trên mặt đất ngoại trừ vết máu lớn, tất cả thi thể đều biến mất.
Hai ngày sau, ba nghìn binh lính viễn chinh áp giải gần hai nghìn phụ nữ và trẻ con quay về đại doanh, đàn ông trai tráng đều bị tiêu diệt toàn bộ khi đánh lén đại doanh quân Tống, phụ nữ và trẻ con ở lại hang ổ bị ba nghìn quân Tống một lần đưa đi toàn bộ.
Từ đó, bộ lạc thổ dân trên bán đảo Côn Nam bị quân Tống tiêu diệt toàn bộ, Côn Châu còn lại hai bộ lạc thổ dân tương đối nhỏ, đều không đến nghìn người, đối phó với họ như thế nào chính là mục tiêu tiếp theo của quân Tống.
Ở giữa quân doanh là kho vật tư lương thực, có hơn mấy trăm lều lớn, bốn phía được vây quanh bởi hàng rào lớn, canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, Phạm Ninh vẫn là lần đầu tiên tới kho hàng này, đi tuần tra cùng hắn là quan viên kho tên Nghiêm Kinh, là một quân nhân văn chức, đảm nhiệm chức ti khố.
Hai người tới trước một lều lớn, Nghiêm Kinh giơ một cái lệnh tiễn cho thủ vệ xem, quay đầu lại nói với Phạm Ninh:
- Phạm Ngự sử, chỗ này chính là kho hỏa khí!
Hai ngày trước vào đêm thổ dân tập kích quân doanh, Phạm Ninh chính là lần đầu tiền thấy hỏa khí của quân Tống, làm cho hắn có chút hứng thú.
Phạm Ninh đi theo Nghiêm Kinh đi vào kho hỏa dược, hỏa khí mang theo lần viễn chinh này không gọi là nhiều, dù sao sẽ không gặp phải quân địch thực lực lớn mạnh, mỗi loại hỏa khí chỉ mang theo mấy chục cái, nhiều nhất là hỏa lôi, cũng chính là hỏa lôi sứ bắn ra mấy hôm trước, kích cỡ hỏa lôi sứ như hộp lá trà, nặng khoảng hai ba cân, hình tròn dẹp, bên trên trùm một cái nắp sứ, trong nắp sứ chính là ngòi lửa, khi sử dụng phải kéo nắp sứ mới có thể châm ngòi lửa.
Ngoại trừ hỏa lôi sứ, bên cạnh còn có mấy cái hỏa lôi giấy, bên trong dùng nan tre làm thành một cái giá đỡ, bên ngoài dán mười mấy lớp giấy, nhưng cho dù là hỏa lôi sứ hay hỏa lôi giấy, lực sát thương cũng không mạnh, khi nổ gần như không có sóng xung kích, phải dựa vào đinh sắt và mảnh sứ vỡ khi nổ bắn ra đả thương người khác.
- Vì sao không có hỏa lôi sắt?
Phạm Ninh quay đầu lại hỏi.
Nghiêm Kinh cười gượng một tiếng:
- Hỏa lôi sắt đương nhiên tốt nhất, triều đình mười năm trước đã treo giải thưởng chế tác hỏa lôi sắt, tiền thưởng đã tăng đến hai vạn quan, nhưng cho tới bây giờ, không có ai có thể làm ra được.
Phạm Ninh lập tức nhớ tới lời lúc trước Địch Thanh nói với mình, "Triều đình ngoại trừ treo giải thưởng chế tạo cường nỏ, còn treo giải thưởng chế tác hỏa khí", chẳng lẽ hỏa khí được treo giải thưởng chính là chỉ hỏa lôi sắt sao?
Lúc trước Phạm Ninh luôn nghĩ là Thần Tí nỏ, chưa bao giờ suy nghĩ qua vấn đề của hỏa khí, thực tế hắn cũng biết, phát triển của hỏa khí xuyên suốt toàn bộ thời Bắc Tống, phát triển hình dáng hỏa khí còn dựa theo biến đổi của thuốc nổ mà thay đổi.
Ví dụ như hỏa lôi giấy từ ban đầu phát triển chậm vì hỏa lôi gốm và hỏa lôi sứ, đó chính là nguyên nhân uy lực thuốc nổ không ngừng nâng cao, thuốc nổ thời kì đầu nổ không bắn ra mảnh sứ, còn chủ yếu là tác dụng đốt cháy, hù dọa chiến mã của quân địch.
Hỏa khí hiện giờ phát triển đã gần trăm năm, uy lực thuốc nổ cũng đang không ngừng nâng cao, đã có thể nổ nát sứ dày cộm, triều đình tất nhiên cũng suy nghĩ đến có khả năng nổ nát được mảnh sắt, chắc hẳn đã bắt đầu nghiên cứu, đồng thời cũng đang treo giải thưởng phương án hiệu quả.
Phạm Ninh đương nhiên biết ở thời kì cuối Bắc Tống, Lý Cương khi thủ kinh thành cũng đã sử dụng hỏa lôi sắt, chỉ có điều rất không ổn định, thường thường có pháo lép xuất hiện, điều này nói rõ vấn đề điều chế đã giải quyết, nhưng chất lượng thuốc nổ còn chưa đủ tốt, pháo lép chính là cháy không hết mà dẫn đến.
Đến cuối thời Nam Tống, chiến tranh lại thúc giục sự phát triển của kỹ thuật thuốc nổ, cuối cùng có thể tạo ra Chấn Thiên Lôi uy lực cực lớn, uy lực vô cùng mạnh.
Sách sử có ghi lại, "Bình sắt đựng thuốc, châm lửa vào, pháo bốc cháy, tiếng như sấm, nghe thấy cách ngoài trăm dặm, sức nóng vây quanh nửa mẫu, lửa đốt giáp sắt cũng qua được".
Cũng chính là khoảng cách sát thương ba trăm mét vuông, nổ tung vùng lân cận, giáp sắt đều bị đục thành mảnh nhỏ.
Thật ra đó cũng chưa phải là Chấn Thiên Lôi lợi hại nhất, Chấn Thiên Lôi sử dụng trong cuộc chiến Tống Nguyên đã gần với uy lực thuốc nổ, một quả pháo nổ sập tường thành, binh lính trong phạm vi trăm trượng đều bị đánh chết.
Nếu như chỉ là giải quyết điều chế thuốc nổ, rất đơn giản, Phạm Ninh hiện giờ có thể lấy ra cách điều chế thuốc nổ đời sau, mấu chốt là nâng cao chất lượng thuốc nổ như thế nào, ví dụ như kích cỡ viên bi, một cái bi sắt to như cái vò rượu, làm sao để bảo đảm thuốc nổ bên trong cháy hết, bộc phát ra uy lực lớn nhất?
Cho nên còn phải đảm bảo tốc độ cháy, nếu không, thuốc nổ chỉ cháy được một nửa liền nổ, thuốc nổ đen còn dư lại đều lãng phí, cái này cần phải thí nghiệm hết lần này đến lần khác mới có thể tìm ra được phương án tốt nhất.
Chỉ đáng tiếc là lần viễn chinh này không mang theo nguyên liệu thuốc nổ, nếu không hắn đã có thể thí nghiệm một phen.
Đúng lúc này, thủ vệ ở cửa vẫy tay, Nghiêm Kinh đi ra ngoài, một lát sau quay lại nói với Phạm Ninh:
- Địch soái phái người đến tìm Phạm Ngự Sử!
Phạm Ninh ngẩn ra, lập tức bỏ sứ hỏa lôi trong tay xuống, bước nhanh ra ngoài, một tên binh lính đang đửng ở bên ngoài cửa kho hàng, đúng là binh lính thân cận của Địch Thanh, gã thấy Phạm Ninh đi ra, liền vội vàng tiến lên hành lễ:
- Khởi bẩm Phạm Ngự sử, Địch soái mời người đến đại trướng, có chuyện quan trọng.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Phạm Ninh hỏi.
- Hình như là thổ dân phía bắc đến, muốn hòa đàm với chúng ta!
Tin tức này khiến cho Phạm Ninh mừng rỡ, đây cũng là kết quả hắn mong đợi nhất, thật ra bất cứ chuyện gì đều có thể đàm phán ra kết quả, cũng không nhất định phải chém giết ngươi chết ta sống, Phạm Ninh bước nhanh đến đại trướng chủ soái.
Trong đại trướng chủ soái mười người thổ dân ngồi khoanh chân, để râu ria xồm xoàm rậm rạp, người mặc da thú, ánh mắt sợ sệt, vẻ mặt đều có chút căng thẳng, giữa bọn họ có một người biết nói tiếng Nhật Bản, mà trong quân Tống cũng có quan viên biết nói tiếng Nhật Bản, như vậy có thể giao tiếp với nhau.
Lúc này, Phạm Ninh đi vào trong đại trướng chủ soái, Triệu Tông Thực vội vàng chào đón nói:
- Đây là thổ dân bộ lạc tây bắc, bọn họ muốn đàm phán với chúng ta, hy vọng hai bên bình an vô sự.