Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 438 - Chương 437

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 437
 

Tuy là giữa tiết trời hè tháng bảy, nhưng không khí Côn Châu cũng không hề nóng bức, khí hậu khá thích hợp.

Dựa theo kế hoạch, Tống triều ít nhất phải dùng thời gian hai năm tổ chức Côn Châu, sau khi hoàn toàn đứng vững chân ở Côn Châu rồi mới bắt đầu xuất phát đến đảo Khố Hiệt, nhưng quân Tống trước tiên vẫn phải tra xét đảo Khố Hiệt, cũng phải lên đảo thăm dò địa hình.

Lần này Phạm Ninh dẫn đầu đội quân đi lên phía bắc, ba người có phân công riêng, Địch Thanh dẫn đầu quân đội và đám thợ thủ công, cùng nhau xây dựng một thành trì ở phía nam vịnh Côn Nam, chuẩn bị làm huyện thành của Côn Nam.

Còn Triệu Tông Thực thì phụ trách bố trí chăn ngựa, đây là việc đặc biệt quan trọng, bọn họ chiếm lĩnh Côn Châu chủ yếu chính là vì chăn ngựa, hai tháng trước đã bắt đầu bắt tay vào lai giống, mục tiêu của bọn họ là muốn tăng hai nghìn con ngựa con vào năm tới.

Phạm Ninh thì dẫn đầu một nghìn quân tiếp tục tra xét đảo nhỏ xung quanh, tiêu diệt bộ lạc có thái độ thù địch sâu nặng, thu phục bộ lạc ôn hòa, ngoại trừ mười mấy đảo nhỏ hai bên đông tây Côn Châu, bọn họ chủ yếu tra xét quần đảo phía bắc, cũng chính là quần đảo Thiên Đảo sau này.

Trong đó vài hòn đảo tương đối lớn, ví dụ bốn đảo phía bắc của Nhật Bản sau này, … đều có một ít thổ dân sinh sống, nhưng những thổ dân này đều ôn hòa lương thiện, so với cùng tộc ở Côn Châu, số người của bọn họ ít hơn nhiều, ít thì mấy chục người, nhiều thì hơn trăm người, đều là lấy săn bắn và bắt cá mà sống.

Trưa hôm đó, trải qua vài ngày đi thuyền, đoàn thuyền do năm mươi thuyền lớn tạo thành được Phạm Ninh dẫn đầu từ từ đi đến phía bắc đảo Khố Hiệt.

Đồng hành còn có một trưởng lão Côn tộc, lão là người đàn ông lớn tuổi nhất trong Côn tộc, tuổi chừng năm mươi, tên gọi là Tát Phổ, trong tiếng của thổ dân nghĩa là cây.

Tát Phổ là tù trưởng bộ lạc đông bắc, mà tù trưởng bộ lạc tây bắc lại là con trai lớn của lão, hiện giờ hai bộ lạc sát nhập lại, lão trở thành trưởng lão bộ lạc, quản lý thần quyền.

Tát Phổ sinh sống trên đảo Khố Hiệt được bốn mươi năm rồi, mười năm trước mới dẫn bộ lạc từ đảo Khố Hiệt dời đến Côn Châu, vừa lên đảo, bọn họ liền gặp phải cuộc tấn công phủ đầu của bộ lạc Côn Nam, thương vong nặng nề, bị ép thuần phục.

Ba năm trước, ba thê tử và vài người con gái của lão đều bị bộ lạc Côn Nam cướp đi, đồng thời bọn họ bị bộ lạc bán đảo cưỡng ép chia thành hai bộ lạc, khiến bọn họ càng thêm nhỏ yếu, không có sức chống cự uy hiếp của bộ lạc Côn Nam.

Mãi cho đến khi quân Tống tiêu diệt bộ lạc Côn Nam, thê tử bị cướp đi mới quay lại bên lão.

Từ điểm này, Tát Phổ đầy cảm kích quân Tống, ở chung được mấy tháng, lão cũng có thể nói hơn một trăm từ tiếng Hán, tuy rằng phát âm vẫn còn chưa được, nhưng cố gắng cũng có thể nghe hiểu.

Dọc đường đi, lão nói với Phạm Ninh, người Côn tộc đảo Khố Hiệt vốn rất ít, chỉ có hơn một nghìn người, từ mười năm trước bộ lạc bọn họ dời đi Côn Châu, trên đảo Khố Hiệt chỉ còn lại có một bộ lạc, ước chừng hơn ba trăm người, dựa vào săn bắn và bắt cá mà sống.

Trong số nhân viên đi theo tra xét với Phạm Ninh, ngoại trừ Từ Khánh, còn có Chu Lâm cháu đích tôn của Chu Nguyên Phong, theo suy nghĩ của Phạm Ninh, tốt nhất có thể kiếm được một đảo nhỏ, nhưng Chu Lâm tìm một vòng cũng không gặp được hòn đảo ưng ý, gã hy vọng có thể tìm được một hòn đảo vừa tài nguyên phong phú, lại có thể chăn nuôi ngựa.

Tuy nhiên một đảo trong đó làm cho gã có chút dao động, rộng hơn mười dặm, dài hơn hai trăm dặm, trên đảo cũng có đồng cỏ lớn, còn có bến cảng tự nhiên, Tát Phổ gọi là đảo Hắc, đảo này thực ra chính là đảo Quốc Hậu trong bốn đảo phương bắc sau này.

Chỉ bởi vì diện tích có hơi lớn, cũng không biết triều đình có chịu thưởng đảo này cho ông nội gã hay không, trong lòng Chu Lâm tràn đầy lo lắng.

Phạm Ninh hiểu được suy nghĩ của gã, liền vỗ vỗ bả vai gã cười nói:

- Hơn trăm con ngựa giống đó với xây dựng nông trường cỏ rất quan trọng, công lao này Thiên tử rất rõ, nếu người đồng ý cho ông nội ngươi đất, vậy cũng sẽ không quá nhỏ, hơn nữa còn không phải là đất Côn Châu, mà là một đảo, người nhất định sẽ đáp ứng.

Chu Lâm gật gật đầu:

- Ông nội ta muốn nuôi mấy nghìn con ngựa, đó là giấc mơ của ông từ nhỏ, cũng là giấc mơ của ta.

Phạm Ninh mỉm cười:

- Đây thật ra cũng là giấc mơ của mỗi người Đại Tống!

- Chỗ đó!

Tát Phổ bỗng nhiên chỉ vùng đất liền lúc ẩn lúc hiện ở phía xa hô to:

- Chúng ta đến rồi!

Trên thực tế, đảo Khố Hiệt và Côn Châu cách nhau rất gần, ở giữa cách một eo biển Tông Cốc, chỉ là đám Phạm Ninh tra xét quần đảo phía bắc trước, rồi mới quay đầu đi đảo Khố Hiệt, việc này tốn mất thời gian vài ngày.

Tát Phổ phát âm rất kỳ lạ, nhưng mọi người vẫn nghe hiểu được, tất cả mọi người đều reo hò lên.

Phạm Ninh thấy Minh Nhân và Minh Lễ kích động nhất, liền cười vỗ vỗ đầu bọn họ:

- Vui mừng gì vậy?

Hai huynh đệ thở dài:

- Không dễ dàng mà! Đi vài ngày cuối cùng đã tới.

Phạm Ninh cười nói:

- Nếu đệ nói cho các huynh biết, cực nam đảo lớn này cách Côn Châu không đến trăm dặm, các huynh còn sẽ kích động như vậy không?

Hai huynh đệ ngạc nhiên:

- Gần như vậy sao?

Phạm Ninh chỉ phía nam, cười hỏi Tát Phổ:

- Trưởng lão, có phải là rất gần không?

Tát Phổ biết ý của hắn, cười nói:

- Rất gần!

Minh Nhân gãi đầu, than thở một câu:

- Sớm biết gần như vậy, bọn huynh đi thẳng độc mộc qua đây.

- Các huynh có thể chèo thuyền độc mộc quay về!

Phạm Ninh cười ha hả, lại mở bản đồ đảo Khố Hiệt ra, đây là dựa theo trí nhớ của hắn đời sau mà vẽ thành.

Dài hơn nghìn dặm, phía bắc rộng mấy trăm dặm, phía nam lại vô cùng hẹp, giống như một cái cột dài, chỉ có hơn hai mươi dặm chiều rộng, cực nam là một vịnh hình xiên cá.

Phạm Ninh chỉ vào bản đồ hỏi Tát Phổ:

- Trưởng lão, có thể có chỗ mùa đông không đóng băng không?

Tát Phổ nghe không hiểu ý của hắn, Phạm Ninh lại khoa tay múa chân cười nói:

- Mùa đông, băng trong nước không có!

Nói hai lần, Tát Phổ cuối cùng nghe hiểu được.

Lão vội vàng chỉ vào cực phía nam vịnh nói:

- Chỗ này!

Phạm Ninh gật gật đầu, trong lòng thầm suy nghĩ, trên đảo Khố Hiệt quả nhiên có cảng không đóng băng, đoán chừng là chịu ảnh hưởng của nhánh sông Hắc Triều, cực phía nam vịnh không đóng băng, nơi đó chính là địa điểm tốt để xây dựng thành căn cứ.

Đoàn thuyền dưới chỉ dẫn của Tát Phổ, trực tiếp cập bờ ở trong một vịnh, mọi người lập tức bị đồng cỏ mênh mông phía xa làm cho khiếp sợ, Minh Nhân lắp bắp nói:

- Nơi này có phải cũng có thể chăn nuôi!

Phạm Ninh cười cười, không để ý sự kinh ngạc của cậu ta, hắn nói với mọi người:

- Rời thuyền đi xem một chút!

Hứng thú của Phạm Ninh với đảo Khố Hiệt cũng không phải là nơi dùng để chăn ngựa, đảo Khố Hiệt thực tế chỉ có thể sử dụng phía nam, phía bắc mùa đông rất dài, nửa năm đều bị băng tuyết bao trùm, chỉ có tháng tư đến tháng chín có thể gieo trồng cây nông nghiệp.

Bình Luận (0)
Comment