Tác dụng của đảo Khố Hiệt là giá trị chiến lược của nó, ở chỗ này xây dựng thành tiếp tế, một khi thời cơ chín muồi, Tống Liêu đại chiến ở U Châu, mà đội thuyền thủy quân Đại Tống xuôi theo sông Hắc Thủy hoặc là tiến vào Giang Tây, có thể trực tiếp tiến đánh sào huyệt người Khiết Đan.
Liêu Quốc địa vực rộng lớn, cai quản mấy trăm tộc người, chỉ khi nào sào huyệt của nó bị tiêu diệt, các nơi nó thống trị liền sẽ có thể xuất hiện kết quả sụp đổ.
Nơi Phạm Ninh đổ bộ là trung bộ đảo Khố Hiệt, bọn họ ở lại chỗ này trong hai ngày, dưới hướng dẫn của Tát Phổ gặp gỡ đương thủ lĩnh bộ lạc, thổ dân nơi này cũng lương thiện chất phác, nhiệt tình hiếu khách như vậy.
Bọn họ đặc biệt lấy ra mẻ thịt gấu và thịt hươu mới để chiêu đãi Phạm Ninh và đội quân của hắn, quân đội thì mang ra hơn trăm vò rượu ngon, mọi người vây quanh lửa trại uống rượu ăn thịt, các thiếu nữ uyển chuyển nhảy múa trong ánh lửa, tuy rằng ngôn ngữ bất đồng, lại tụ họp rất vui.
Trong ánh lửa, Phạm Ninh nói khẽ với Tát Phổ một từ "Đại Tống", lại chỉ chỉ thủ lĩnh bộ lạc bên kia, Tát Phổ lập tức hiểu được ý của Phạm Ninh, hy vọng đối phương cũng trở thành con dân Đại Tống, đương nhiên điều kiện cũng giống nhau, bọn họ, có thể ở lại đây lâu dài, cũng có thể dời đi Côn Châu.
Tát Phổ ngồi ở trước mặt tù trưởng uống rượu và nói chuyện với ông ta, từ từ nói đến tình hình đảo Mao Nhân dời xuống phía nam với ông ta, khi gã nói đến khi bộ lạc mình bị ức hiếp, trong mắt thủ lĩnh đối phương lóe ra tia lửa giận, khi gã lại nói đến Đại Tống tiêu diệt bộ lạc địa phương, giúp bọn họ đoạt lại thê tử bị cướp đi, trong mắt thủ lĩnh tràn đầy cảm kích, giơ bát rượu lên về phía Phạm Ninh, tỏ vẻ tôn kính.
Sáng sớm ngày tiếp theo, Phạm Ninh dẫn quân đội từ biệt rời đi, hắn tặng cho đối phương một nghìn tấm vải và một số công cụ sinh hoạt, thủ lĩnh đối phương mừng rỡ, tặng lại cho Phạm Ninh trăm tấm da hổ và năm mươi tấm da gấu làm lễ vật.
Đoàn thuyền bắt đầu chậm rãi quay đầu xuôi phía nam, nhìn nhà sàn gỗ phía xa, Tát Phổ chỉ đầu cười nói với Phạm Ninh:
- Đại Tống, ông ta, suy nghĩ một chút!
Phạm Ninh cười gật gật đầu, đối phương chắc là muốn thương lượng với cả tộc mới ra quyết định, nhưng ít nhất chứng tỏ bản thân thủ lĩnh có chút dao động.
Thật ra việc này là chuyện tốt đối với bọn họ, trở thành con dân Đại Tống, sẽ không ảnh hưởng cuộc sống, cũng sẽ không thay đổi tín ngưỡng và phong tục, ngược lại có thể có được lương thực vải vóc, có thể ăn no mặc ấm, còn có thể học được trồng trọt dệt vải, cuộc sống như vậy bọn họ sao có thể từ chối?
Hai ngày sau, đoàn thuyền đi tới vịnh phía cực nam, màu sắc nước biển nơi này rất đậm, quả thật có quan hệ với thủy triều màu đen, nơi này cũng là một cảng tự nhiên khổng lồ, đẹp giống vịnh Côn Nam đến kỳ lạ, nước cạnh bờ rất đậm, đá ngầm cũng không có, đội thuyền có thể trực tiếp cập bờ thả neo.
Phạm Ninh không rời thuyền, mà đứng ở trên thuyền quan sát từ xa, xa xa là một dãy núi thấp, bao phủ bởi rừng phi lao rậm rạp, gần bờ biển là bãi cỏ lớn bằng phẳng, độ sâu khoảng chừng hai mươi mấy dặm, bãi cỏ tươi tốt, đất đai phì nhiêu, nơi này vô cùng thích hợp để xây thành.
Phạm Ninh tìm một tên Đô đầu họ Trương đến, cười nói với gã:
- Nơi này cách Côn Châu không đến trăm dặm, ta muốn xây một doanh trại ở đây, hiểu rõ tình hình mùa đông nơi này, người có thể dẫn năm mươi tên lính trấn thủ nửa năm ở đây, đầu xuân năm sau quay về Côn Châu, ta thưởng mỗi người các người một tấm da gấu và năm mươi lượng bạc, sang năm thăng ngươi làm Chỉ huy sứ, thế nào? Nhiệm vụ này có thể nhận không!
Trương Đô đầu quỳ gối hành lễ:
- Ti chức tuân lệnh!
Phạm Ninh mừng rỡ, trọng thưởng Đô đầu này và năm mươi tên lính tình nguyện ở lại, cấp cho bọn họ một lều trại cùng với lương thực vật tư, lại dặn dò nhiệm vụ tỉ mỉ cho bọn họ, hết thảy bố trí thỏa đáng, đoàn thuyền mới đi ra ngoài biển, rẽ sóng cuồn cuộn chạy tới Côn Châu.
Phạm Ninh để lại năm mươi tên lính ở đảo Khố Hiệt không chỉ là muốn hiểu rõ tình hình mùa đông, quan trọng hơn là một loại ý nghĩa tượng trưng, đóng quân ở đảo Khố Hiệt, đối với Đại Tống mà nói, tương đương với việc tuyên bố chủ quyền lãnh thổ với đảo Khố Hiệt.
Trên thuyền lớn, Phạm Ninh viết một cái tên mới trên bản đồ đảo Khố Hiệt: Bắc Côn Châu.
***
Thời gian đã vào tháng tám, Côn Châu tháng tám có thể nói là mừng lo hai loại, mặt mừng là thổ dân các đảo lần lượt tới Côn Châu, đồng ý trở thành con dân Đại Tống, chuyển đến bán đảo Côn Nam sinh sống.
Giữa tháng tám, thủ lĩnh thổ dân đảo Khố Hiệt đến Côn Châu, chính thức bày tỏ thái độ quy thuận Đại Tống, trở thành con dân Đại Tống, đảo Khố Hiệt cũng đổi tên là Bắc Côn Châu, đặt vào trong lãnh thổ Đại Tống.
Nhưng sau khi vào tuần giữa cuối tháng tám, một tai họa không lường trước ập tới Côn Châu, chiến mã thả nuôi ở Côn Châu lần lượt xuất hiện không quen khí hậu mà bị bệnh, mười mấy ngày ngắn ngủi đã chết hơn sáu trăm con chiến mã, một bầu u ám bao phủ trên quân Tống.
Đầu tháng chín, thuyền lớn Phạm Ninh đi đã đến vịnh Côn Nam, một tháng trước, đội thuyền tiếp tế đưa tới một chiếu thư của Thiên tử, Thiên tử triệu Phạm Ninh về nước báo cáo công tác, Triệu Tông Thực và Địch Thanh thì tiếp tục lưu lại Côn Châu, tháng chín là cơ hội về nước cuối cùng, Phạm Ninh và Địch Thanh ngồi lên đội thuyền tháng chín quay về Đại Tống.
Phạm Ninh đến vịnh Côn Nam, vừa hay gặp được đội thuyền tiếp tế từ Nhật Bản trở về, lần này từ Nhật Bản mang về mười vạn thạch gạo, ba nghìn con dê và năm trăm con trâu, còn có rất nhiều rượu với vật dụng sinh hoạt khác.
Khi Phạm Ninh rời thuyền, lại thấy một đám nữ tử trẻ tuổi ăn mặc xinh đẹp đang tụ tập một chỗ xì xào bán tán, đây là năm mươi thuyền kỹ mới chiêu mộ, lại thêm hai trăm năm mươi người chiêu mộ từ trước, thuyền kỹ Nhật Bản trên đảo đã đến ba trăm người, bọn họ sống ba năm trên đảo, an ủi rất nhiều cho tướng sĩ quân Tống xa nhà và người thân.
Huyện thành vịnh Côn Nam đã xây dựng, quân Tống nung đất làm gạch, xây dựng một thành trì chu vi dài đến hai mươi dặm, ở khu vực trung nguyên, quy mô thành trì như vậy chỉ có thể coi là huyện thành nhỏ nhất, nhưng ở Côn Châu lại là một sự nghiệp vĩ đại.
- A Ninh, chúng ta đi xem trước!
Không đợi Phạm Ninh đồng ý, Minh Nhân, Minh Lễ và Chu Lâm liền chạy như bay vào huyện thành.
Phạm Ninh tức giận trừng mắt nhìn bọn họ, nói với Từ Khánh:
- Nhìn mấy cái tên này, như lửa đốt vào mông, cùng đi không được sao?
Từ Khánh cười nói:
- Ba tên này đoán chừng tới thanh lâu rồi, sợ ngươi mắng, cho nên đi trước một bước.
Phạm Ninh ngẩn ra, vẻ mặt kinh ngạc hỏi:
- Ngươi nói bọn họ đi thanh lâu?
- Rất bình thường mà! Tháng trước bọn họ đã đi, ngươi không biết sao?
Phạm Ninh đành lắc đầu, mấy tháng này hắn vẫn luôn bộn bề công việc, chẳng quan tâm đến bọn Minh Nhân, Minh Lễ, bọn họ cũng tự tìm thú vui, không ngờ rằng bọn họ lại chạy tới thanh lâu.