Kết cục như vậy khiến trong lòng thiên hoàng Thân Nhân vô cùng chán nản.
Tuy nhiên Đằng Nguyên Lại Thông dựa vào cậu của y đồng thời cũng là nhạc phụ của y, cho dù y thật sự muốn lấy đi Trường Kỳ, Thân Nhân cũng không dám phản đối, dù sao quyền lớn triều đình là nằm trong tay Đằng Nguyên Thị nắm giữ, cái địa vị thiên hoàng này của y chỉ là con rối không muốn cô đơn mà thôi.
Lúc này Dư Hiếu Niên nghiêm nghị nói:
- Nếu tất cả việc làm của Bình Dã Cát và quân đội của gã không liên quan đến triều Nhật Bản, triều đình Nhật Bản không cần chịu bất cứ trách nhiệm gì, vậy việc quân Tống chiếm lĩnh Trường Kỳ với triều đình Nhật Bản có lẽ cũng không có liên quan gì, ta có lẽ nên đi tìm gia tộc Bình Dã tính toán mới đúng.
Lời nói này vô cùng sắc bén, nếu triều đình Nhật Bản không nhận bảo vệ Phì Tiền, mọi việc làm của lãnh chúa Bình Dã Cát đại biểu cho nước Nhật Bản, vậy Trường Kỳ thậm chí nước Phì Tiền cũng không thể thuộc triều đình Nhật Bản, quân Tống chiếm lĩnh nó cũng là quang minh chính đại.
Đằng Nguyên Lại Thông âm thầm cười đau khổ, y biết đối phương sẽ nói như thế, y chỉ áy náy nói:
- Trường Kỳ và nước Phì Tiền đều là một bộ phận của nước Nhật Bản, chỉ là nơi xa xôi Bình Dã Cát thực thi độc tài không chịu sự khống chế của triều đình.
- Ý của chúng ta là nói Bình Dã Cát đánh lén quân Tống là hành vi của mình gã, triều đình hoàn toàn không biết, đương nhiên triều đình cũng dùng người không thỏa đáng, ta xin lỗi lần nữa vì chuyện tấn công tập kích quân đội.
Nói xong y hạ thấp người hành lễ với Dư Hiếu Niên.
Mặt Dư Hiếu Niên có chút dịu lại nói:
- Đã như vậy chúng ta nói chuyện giải quyết nguy cơ lần này đi, chúng tôi có thể rút quân khỏi Trường Kỳ nhưng hi vọng có thể nhìn thấy thành ý của quý quốc.
Đằng Nguyên Lại Thông và đệ đệ Đằng Nguyên Giáo Thông nhìn nhau, trong lòng bọn họ thực sự vô cùng rõ đối phương muốn cái gì?
Địa bàn Hà Di không thuộc về nước Nhật Bản, Nhật Bản cũng không yêu thích gì vùng đất lạnh man rợ này, chỉ là nó gần Nhật Bản quá, triều Tống đóng quân sẽ hình thành uy hiếp với Nhật Bản, quân Tống lấy đi Hà Di, như vậy bọn họ cũng không phải không thể chấp nhận.
Trầm tư một lúc lâu Đằng Nguyên Lại Thông chậm rãi nói:
- Chúng tôi có thể đàm phán về quyền sở hữu đất Hà Di.
Nói xong y trầm lặng đang đợi một người khác trả lời, hồi lâu sau thiên hoàng Thân Nhân nhẹ giọng nói với y:
- Trẫm đồng ý đàm phán.
cuối cùng đã tới vịnh Côn Nam, khi đội thuyền vừa vào bờ, toàn đội thuyền đều hô lên, ngay cả huyện thành nhỏ cũng sôi sục lên.
Đặc biệt có 600 hộ hơn 2500 dân triều Tống di dân đến làm cho Côn Châu cuối cùng đã có con dân triều Tống, đây có nghĩa Côn Châu đã trở thành một châu của Đại Tống.
Trên bến thuyền, Địch Thanh và Phạm Ninh dẫn theo quan viên và tướng lĩnh sắp xếp bàn thờ, quỳ gối trước bàn thờ, nghe trung quan Bàng Trung theo thuyền đến đọc chiếu thư phong thưởng của thiên tử.
- Địch Thanh cấp quốc công phong Thái úy, Hải ngoại kinh lược sứ, chỉ huy quân sự của phủ Đam, Côn, Kình, Lưu Cầu, … cùng các châu phủ hải ngoại, phong con trai thứ hai làm quan.
- Phạm Ninh cấp huyện công Giang Đô, Triều tán đại phu, Hải ngoại Kinh lược phó sứ, phong bí thư thiếu giám trông coi Côn Châu tạm thời phụ trách việc quân chính của Kình Châu, tướng lĩnh quan viên còn lại đều thăng một cấp bổng lộc gấp đôi, tam quân tướng sĩ tiền thưởng 50 vạn quan, lụa 20 vạn cuộn.
Mọi người hô vạn tuế, quan trung tuyên đọc xong thánh chỉ lại triệu tập hơn bốn mươi quan viên trẻ tuổi, cười giới thiệu với Phạm Ninh:
- Đây là 43 quan viên tự nguyện đến Côn Châu và Kình Châu nhận chức, đều là thanh niên trẻ có tài năng, hy vọng có thể dưới sự dẫn dắt của Phạm tri sự, sớm đem Côn Châu và Kình Châu xây dựng thành một trong những nơi tạo ra giá trị của Đại Tống.
Đám quan viên trẻ tuổi chỉnh tề hướng tới Phạm Ninh hành lễ, trong đám đông Phạm Ninh nhìn thấy Lý Đại Thọ và Tô Lượng, cũng nhìn thấy Tào Thi, mặc dù so về tuổi, Phạm Ninh ngược lại là người trẻ tuổi nhất trong mọi người nhưng theo kinh nghiệm và lý lịch hắn đủ để trở thành cấp trên của mọi người.
Phạm Ninh gật đầu nói với mọi người:
- Mọi người có lẽ đều có tâm lý chuẩn bị đến Côn Châu là phải chịu khổ, chịu các loại khổ mà mọi người không tưởng tượng nổi, ở đây không phải là trung nguyên, bản thân có căn cơ, ở đây tất cả đều là mới, giống như Hán Đường kinh lược Tây Vực nhưng bản thân chịu khổ là rèn luyện, tin rằng sự nghiệp ba năm làm quan của mọi người so với quan viên cùng lớp có nhiều kinh nghiệm năng lực hơn, sẽ là nền tảng vững chắc cho sự nghiệp của mọi người.
Lời nói của Phạm Ninh khiến tâm tình của mọi người kích động không kìm lòng được vỗ tay lên.
Phạm Ninh khoát tay, lại tiếp tục nói:
- Dựa theo quy củ của trung nguyên ta, nên bố trí tiệc rượu đón tiếp mọi người nhưng Côn Châu không có quy củ này, từ ta bắt đầu tất cả quy củ bàn rượu ở đây đều không có, mọi người cần cù chăm chỉ làm quan, thực sự làm việc, việc này mạnh hơn mọi thứ, mọi người hai ngày tới về ký túc nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mốt đến quan nha báo danh nhé!
Lúc này một gã quan hô:
- Mọi người đi theo ta.
Đám quan viên dẫn tùy tùng hành lý của mình đi vào trong huyện thành, kiện hàng hành lý của bọn họ tất nhiên sẽ có binh sĩ thay bọn họ mang đến.
Phạm Ninh lại đi trấn an bách tính, rất nhanh ngàn bách tính cũng được mấy quan viên dẫn vào trong thành.
Bận rộn nửa canh giờ, Phạm Ninh lúc này mới đi tới trước mặt Chu Bội, mặt Chu Bội đỏ bừng, có một chút mất tự nhiên, đôi mắt đẹp không dám đối diện với Phạm Ninh.
Phạm Ninh cười nói:
- Thật sự không ngờ A Bội sẽ đến, có phải cũng giống Minh Nhân và Minh Lễ xem ở đây có cơ hội phát tài hay không sao?
Câu đùa của Phạm Ninh khiến sự ngượng ngùng trong lòng Chu Bội giảm đi, lại khôi phục vẻ tinh nghịch bình thường, nàng khẽ cười hihi nói:
- Hai gã kia thổi phồng với muội nói ở đây mọi nơi đều là trân châu, tiện tay có thể nhặt được Long Diên Hương khiến bổn cô nương động tâm, cho nên đến xem có thể phát tài không.
Phạm Ninh cười haha:
- Kết quả có phải khiến muội thất vọng rồi không?
- Đúng rồi! Vô cùng thất vọng, làm gì có trân châu với Long Diên Hương mọi nơi? Rõ ràng là lừa bản cô nương.
Phạm Ninh khẽ cười:
- Phát tài lớn bây giờ rất khó nhưng mà phát tài nhỏ vẫn có khả năng, ngày mai huynh dẫn muội đi một chút.
Trong lòng Chu Bội vui mừng nhỏ giọng nói:
- Huynh có phải rất bận không? Muội sẽ ảnh hưởng tới huynh.
- Không liên quan, huynh cũng là tuần tra tiện dẫn muội đi.
Chu Bội chu miệng:
- Thì ra chỉ là tiện dẫn ta đi, không phải đặc biệt dẫn ta đi, một chút thành ý cũng không có.
Làm bộ dạng mất hứng nhưng trên thực tế trong lòng Chu Bội lại vui như nở hoa.
- Vậy muội ở chỗ nào? – Chu Bội hỏi.
- Đương nhiên ở phòng gỗ của huynh, ở trong quan nha huynh có phòng không ảnh hưởng gì.
Phạm Ninh muốn cầm hành lý thay nàng, lại phát hiện nàng không có hành lý, hơi sửng sốt: