- A Bội, hành lý của muội đâu?
Chu Bội vỗ khuỷu tay trên cái bao cười nói:
- Lần này đi vội không mang theo nhiều hành lý, chỉ mang vài bộ quần áo thay tắm, Phạm Ninh quan nhân, phải phiền huynh rồi.
- A! Không sao, đồ đạc đều có, chỉ là xấu xí một chút, muội đừng ghét bỏ là được rồi.
Phạm Ninh lại cười nói với Kiếm Mai Tử:
- Chào Kiếm tỷ!
Kiếm Mai Tử mặt lạnh nói:
- A Bội lần này là lén chạy ra đây, tốt nhất cậu nghĩ cách làm sao nói rõ với lão gia đi.
Chu Bội vừa xấu hổ vừa tức giận dậm chân, dịu dàng nói:
- Ai cho tỷ nói điều này.
Kiếm Mai Tử trên mặt lộ ra nụ cười hiếm hoi:
- Tỷ là nhắc nhở hắn phải chịu trách nhiệm với thanh danh của muội, A Bội hiểu không?
Kiếm Mai Tử rõ ràng nói với Chu Bội nhưng trên thực tế lại là nhắc nhở Phạm Ninh đừng nghĩ Chu Bội thật sự là tới chơi đùa.
Chu Bội xấu hổ mặt đỏ lên, nàng trộm nhìn thoáng Phạm Ninh, lại thấy mặt hắn đắc ý nhìn mình, hiển nhiên hắn sớm biết mình tại sao lại đến.
Trong lòng nàng rất hận, lên trước hung hăng véo Phạm Ninh một cái, nghiến răng nói:
- Huynh cái tên ngốc đáng chết này, không cho phép cười muội.
Phạm Ninh cười ha ha:
- Đi thôi, chúng ta vào thành.
Chu Bội đầy tò mò theo Phạm Ninh vào thị trấn mới xây dựng này, Đường huyện đã qua mùa đông sớm đã có đầy nhà gỗ to nhỏ, toàn thị trấn trở nên phong phú hơn không trống trải giống trước kia, đã có cảm giác của thị trấn.
Phạm Ninh vừa đi vừa giới thiệu cho bọn họ:
- Thị trấn chỉ có hai đường chính là nam bắc và đông tây, đường lớn nam bắc này gọi là đường Tấn Dương, đường lớn đông tây gọi là đường Quảng Lăng.
- Tại sao lại đặt hai cái tên này?
Chu Bội hỏi một cách khó hiểu.
- Rút thăm ra.
Phạm Ninh cười giải thích:
- Chúng ta viết một đống tên rồi rút hai cái, là bọn nó, như thế mọi người đều không thể nói gì, vốn dĩ huynh còn muốn đặt tên là đường Bình Giang.
- Thì ra là thế!
Chu Bội lúc này mới hiểu nguyên nhân trong đó.
Phạm Ninh lại tiếp tục nói:
- Trong thị trấn quan trọng nhất là phòng cháy, hai người cũng thấy đó, cơ bản đều là nhà gỗ, một khi cháy lên thì sẽ cháy lan rất nhiều nhà, cho nên trong trị trấn định ra rất nhiều quy tắc phòng cháy, nhất định phải nghiêm khắc chấp hành, trở về huynh nói với mọi người.
Chu Bội gật đầu, nàng bỗng nhiên nhìn thấy vài quán rượu, bên cạnh còn có vài cửa hàng đầy màu sắc lại không biết đấy là cửa hàng gì, nàng chỉ hỏi:
- A Ninh, cửa hàng kia là bán cái gì? Cửa sổ dán đầy màu sắc.
Phạm Ninh có chút lúng túng:
- Mấy nhà đó là kỹ viện.
Nghe nói là thanh lâu Chu Bội đỏ mặt, lập tức lại hung hăng trừng mắt nhìn Phạm Ninh:
- Huynh có phải là khách thường xuyên của nơi này?
- Không có!
Phạm Ninh kiên quyết lắc đầu:
- Mấy chỗ này huynh chưa từng đi qua, huynh và Địch soái đều không có, ông trời làm chứng.
Chu Bội hừ một tiếng:
- Quỷ mới biết.
Lúc này Từ Khánh chạy tới hướng Chu Bội hành lễ áy náy nói:
- Ti chức vừa mới nghe nói tiểu chủ nhân đến, ti chức có tội.
- Ta đã nói rồi sao lại không thấy ngươi, nhưng mà cho dù ta không tới ngươi cũng nên đi theo A Ninh, ngộ nhỡ có người tập kích huynh ấy thì sao?
Từ Khánh khó xử nhìn qua Phạm Ninh, Phạm Ninh cười nói:
- Là huynh không để y theo, ở Đường huyện y không cần đi theo huynh, chỉ đi ra ngoài mới cần y theo, hơn nữa Từ Khánh bây giờ là giáo đầu quân đội, bản thân y cũng có việc.
Đã là ý của Phạm Ninh, Chu Bội không muốn nói nhiều với Từ Khánh, lúc này nàng bỗng nhiên phát hiện phía sau Từ Khánh còn có một cô nương, lập tức ngẩn người:
- Từ Khánh, cô ấy là ai?
Từ Khánh dẫn tiểu cô nương lên trước cười nói:
- Cô bé này là ta nhận làm nghĩa nữ đấy, là tiểu cô nương Nhật Bản, cô bé không có tên, quán rượu gọi cô bé là tiểu Nha, ta đặt tên cho nó là Từ Nhã.
Tiểu cô nương này chính là tửu cơ ngày đó suýt chút nữa bị Tần Võ cưỡng bức, chỉ có 15 tuổi dáng người vô cùng thanh tú văn nhã, Từ Khánh vì áy náy mình không kịp thời ngăn cản Tần Võ làm việc ác liền thường đến thăm cô ấy, quay đi quay lại rất quen thuộc rồi nhận luôn cô ấy làm nghĩa nữ của mình.
Chu Bội rất kinh ngạc, Từ Khánh lại có hứng thú với con gái, đây là lần đầu tiên nghe nói.
Phạm Ninh và Kiếm Mai Tử đều biết Từ Khánh luyện là đồng tử côn, không thể có cảm hứng với con gái.
Tiểu nương tử tiến lên trước hành một lễ vạn phúc với Chu Bội:
- A Nhã tham kiến cô nương.
Chu Bội nghe thấy cô ấy còn nói rất lưu loát, liền cười hỏi:
- Ngươi dạy cô ấy nói tiếng Hán?
Từ Khánh lắc đầu:
- Chính cô ấy tự học, buổi tối cô ấy phải đi học Hán ngữ, có giáo thụ chuyên môn, cô ấy và một vài người nữ tử Nhật Bản khác đều biết nói tiếng Hán, hơn nữa cô ấy bây giờ ở quan rượu làm tửu cơ bình thường cũng học không ít.
Phạm Ninh bên cạnh bỗng nhiên nói:
- A Bội, thời gian ở Côn Châu để cô ấy theo muội đi.
Chu Bội lần này vội vàng rời nhà ngay cả hầu gái cũng không mang theo, Phạm Ninh biết nàng được nuông chiều từ bé, muốn nàng ấy tự chăm sóc bản thân chắc chắn không ổn, điều kiện của Côn Châu tương đối gay go, có tiểu nương tử theo nàng ấy sẽ tiện hơn nhiều.
Phạm Ninh lại nói với Từ Khánh:
- Ta thuê A Nhã một tháng 5 lượng bạc, có thể không?
Từ Khánh cười nói:
- Chỉ cần chính con bé đồng ý, ta không có ý kiến.
Chu Bội nghĩ một chút, bản thân nàng ấy thực sự cần một người quen thuộc tình hình nơi này, nàng liền gật đầu đồng ý.
Về phần A Nhã, cô ấy luôn dịu hiền, lại nhìn thấy Chu Bội xinh đẹp như ngọc, vẻ đẹp khác thường khiến trong lòng cô ấy ngưỡng mộ, đừng nói mỗi tháng 5 lượng bạc, cho dù 500 văn tiền cô ấy cũng đồng ý.
Cô ấy vội tiến lên xách túi quần áo cho Chu Bội, Chu Bội thấy cô ấy biết điều khôn khéo ngược lại cũng thích liền đưa cô ấy giới thiệu với Kiếm Mai Tử, Kiếm Mai Tử luôn lạnh lùng chỉ gật đầu coi như làm quen.
Từ Khánh phải đi quán rượu làm thủ tục xin tạm mghỉ cho A Nhã liền cáo từ đi, Phạm Ninh thì dẫn bọn họ đến căn nhà gỗ phía trước của mình, đây là căn nhà gỗ lớn nhất thị trấn, xung quanh cải tạo tường gỗ cao, thêm cái sân chiếm khoảng hai mẫu đất.
Phạm Ninh cười nói:
- Đây là nhà quan của huynh, phòng rất lớn, bên trong có 5,6 phòng, những vật phẩm cần thiết huynh lập tức bảo bọn họ mang tới.
Phạm Ninh dẫn bọn họ vào trong phòng, Chu Bội thấy tuy rằng bài trí đơn sơ nhưng có một hương vị khác, cũng không chê, mấu chốt là có thể ở cùng người mình thương, dù đơn sơ hơn nữa thì trong lòng nàng cũng rất vui.
Nàng chợt phát hiện một phòng khác, bên trong còn có một cái thùng gỗ lớn, không khỏi kinh ngạc, lại vui vẻ nói:
- Bên trong còn có thể tắm rửa?
- Đương nhiên có thể! Trong thị trấn có hai suối nước nóng, trong đó một chỗ ngay sau quan nha cách ở đây không đến trăm bước, lượng nước rất lớn, bốn mùa không ngừng, mọi người đều đến đó xách nước tắm rửa, lát nữa huynh giúp muội đi xách nước.
Kiếm Mai Tử tiếp lời nói: