- Ta đi xách nước nóng, phiền tiểu quan nhân tìm vài bộ quần áo mới cho cô nương, nam nữ đều được, tiện giúp ta lấy một cuộn vải, ta tự mình may quần áo cảm ơn!
Phạm Ninh biết bọn họ thiếu đồ rất nhiều nhưng trong quan nha có chuẩn bị trước, suy xét tới sẽ có rất nhiều quan viên mới đến nhậm chức, quan phủ liền đặc biệt chuẩn bị đồ dùng cuộc sống hằng ngày.
Bao gồm đồ dùng rửa mặt, quần áo vải vóc, bồn cầu, chậu đồng, chăn ga gối đệm, vv… trên cơ bản các thứ cần thiết đều suy xét qua, nếu như vẫn không đủ còn có thể đi cửa hàng tạp hóa mua.
Có ba cô nương, mình đi mượn về ba phần là được.
Nghĩ đến đây Phạm Ninh cười nói:
- Mọi người nghỉ ngơi một chút trước, ta đi rồi sẽ trở lại.
Chu Bội ngâm mình trong thùng gỗ lớn chứa đầy nước nóng, nước suối nóng bỏng thoải mái khiến mắt nàng híp cả lại, hầu gái mới A Nhã ân cần bóp hai vai và sau cổ cho nàng ta, hầu gái Nhật Bản thông minh khéo léo này khiến nàng có chút thích.
- A Nhã, nhà ngươi ở đâu?
- Nhà của ta ở Tây Hải Đạo nước Phì Hậu, một thôn nhỏ rất hẻo lánh gọi là thôn Phạn Cương.
- Cách nơi này rất xa sao?
Chu Bội đối với địa lý Nhật Bản không có chút khái niệm nào.
- Rất xa, lúc cô nương ngồi thuyền qua eo biển của Cao Ly và Nhật Bản, nhà của ta ở phía nam cách 200-300 dặm.
- Vậy rất xa rồi! Ngồi thuyền phải mười mấy ngày.
- Cũng không phải, chúng tôi từ Trường Kỳ qua ngồi thuyền 3-5 ngày.
- Vậy sao ngươi muốn đến đây?
Chu Bội lại hỏi.
Những vấn đề này A Nhã đều học qua tiếng Trung, tuy rằng giọng điệu của cô ấy có chút cứng nhưng vẫn miễn cưỡng trả lời rõ ràng.
- Ở Trường Kỳ mỗi tháng kiếm 300 văn tiền, đến đây khi làm tửu cơ mỗi tháng kiếm 600 văn tiền.
- Mỗi tháng mới cho ngươi 600 văn tiền?
Trong lòng Chu Bội căm giận bất bình, nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua A Nhã:
- Nhà ngươi ở đây còn có người nào?
A Nhã nhỏ giọng nói:
- Còn có hai anh trai và ba em gái, nhà chúng tôi rất nghèo, đất thuê trồng của địa chủ, mỗi ngày chỉ có một bữa cơm, cha và anh trai ăn trước, chị em chúng tôi ba người chỉ có thể ăn một chút cơm thừa, năm đó ta 10 tuổi, trong nhà gặp nạn hạn hán, thực sự sống không nổi ta liền theo thúc đi Trường Kỳ sống.
- Vậy ngươi vẫn muốn về nhà chứ?
A Nhã lắc đầu:
- Ta gửi hết tiền về nhà, đại nhân đồng ý để ta chuyển đến làm dân Tống, ta đang cố gắng học tập ngôn ngữ triều Tống.
Chu Bội biết đại nhân A Nhã nói chính là Phạm Ninh, nàng ta có chút kì lạ, Phạm Ninh tại sao lại đồng ý cho A Nhã trở thành dân Tống, nàng nghe Minh Nhân nói qua, trừ phi gả cho binh sĩ quân Tống, nếu không bình thường không thể từ người Nhật Bản chuyển thành dân Tống.
Chu Bội lại truy hỏi nguyên nhân, A Nhã lúc này mới ấp úng nói ra chuyện nàng bị Tần Võ ức hiếp suýt nữa không giữ được trinh tiết.
Chu Bội lập tức giận dữ:
- Trở về ta đi hỏi A Ninh, chuyện này mà chỉ chút bù đắp này là được sao?
A Nhã giật mình sợ hãi cuống quýt quỳ xuống:
- Cô nương đừng tức giận.
Chu Bội vội vàng an ủi cô ấy nói:
- Ta không giận ngươi, ta chỉ hận những binh lính quân Tống này, đánh nước Liêu không lại đánh Tây Hạ cũng không lại, một đám ức hiếp nữ nhân lại rất dũng mãnh.
- Chuyện đó… quân sĩ ức hiếp ta đã bị giết rồi, đại nhân đúng lúc đuổi tới, ta… ta chưa bị thất thân.
Chu Bội nghe nói binh lính ức hiếp A Nhã bị xử trảm, tức giận trong lòng giảm đi, nói với A Nhã:
- Sau này ngươi theo ta, ai dám bắt nạt ngươi ta một kiếm giết chết hắn.
- Tạ ơn cô nương!
A Nhã lại bưng nước ấm lên bồn cho Chu Bội gội đầu.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Chu Bội vội vàng nói:
- Kiếm tỷ tỷ, nói với A Ninh, hôm nay muội muốn nghỉ ngơi một chút, ngày mai muội lại đi tìm huynh ấy.
Phạm Ninh là đến tìm Chu Bội đi ăn cơm, Kiếm Mai Tử lại quay đầu nói:
- A Ninh tiểu quan nhân nói dẫn muội đi ăn cơm trưa, muội có đi không?
- Hôm nay không cần, có chút mệt mỏi, chúng ta tiện ăn chút gì đó, ngày mai rồi đi!
Phạm Ninh nghe rất rõ, còn nghe được tiếng nước, biết Chu Bội đang tắm liền cười gật đầu:
- Vậy được rồi! Huynh đi thăm bọn Tô Lượng, mọi người nghỉ ngơi đi, có việc gì cần cứ đến tìm huynh.
Phạm Ninh rời khỏi chỗ ở của Chu Bội, lại tới ký túc của quan viên mới đến.
Ký túc của quan viên mới đều là 2 người ở một nhà gỗ, có phòng riêng, ngoài ra còn có một phòng khách có trang bị lò sưởi trong tường, mùa đông có thể sưởi ấm.
Tô Lượng và Lý Đại Thọ được phân cùng một ký túc, bọn họ đang tự mình sắp xếp hành lý, Minh Nhân và Minh Lễ ngồi trong phòng khách thương lượng cách kinh doanh.
Tuy rằng mới tới chưa được hai canh giờ nhưng bọn họ đã cảm thấy phát tài dường như không hề dễ dàng, người tộc Côn dường như thay đổi thông minh rồi, một viên trân châu lại muốn giá 5 lượng bạc, phải biết rằng năm ngoái một cây đao có thể đổi 10 viên trân châu, 1 cây đao mới 5 quan tiền, mà bây giờ bọn họ mang hàng hóa đến cũng bán không lãi như năm ngoái.
Lúc này Phạm Ninh đi vào cười nói:
- Các huynh vẫn chưa đi ăn cơm sao?
- Bọn huynh chính là đến tìm bọn họ đi ăn cơm đây!
Minh Nhân cười hihi nói:
- A Ninh có muốn đi cùng không?
- Đệ không đi nữa, vừa nãy tuyên bố không mời quan viên dùng cơm, lại dẫn bọn họ đi ăn cơm chẳng phải tự đánh vào mặt mình sao, mọi người đi đi.
Minh Lễ vội vàng kéo Phạm Ninh sang một bên nhỏ giọng nói:
- Có đường nào kiếm tiền không? Giúp ca ca đi!
- Các huynh không phải đi tìm người tộc Côn kiếm tiền sao?
- Người tộc Côn thông minh rồi, muốn phát tài lớn xem ra đã không có khả năng nữa.
- Thật sự không thể?
Phạm Ninh cười nói:
- Thương nhân Trường Kỳ đến đã dạy bọn họ rất nhiều thứ, bị bọn họ bắt lại nói không chừng còn bị bọn họ bắt bù lại chênh lệch năm ngoái, không bù liền bắt các huynh làm con rể người tộc Côn.
Huynh đệ hai người hoảng sợ trừng mắt:
- Không phải chứ!
- Nói đùa thôi, người tộc Côn không xấu lắm, điểm này các huynh yên tâm, nhưng mà thu mua hàng hóa trên tay bọn họ đệ cảm thấy vẫn có lợi, ốc biển quý báu, đồi mồi, hải châu, long diên hương cũng có thêm hàng các huynh bán kiếm được lợi nhuận gấp 5 lần vẫn được, đệ còn có một đường kiếm tiền chỉ cho các huynh.
Minh Nhân và Minh Lễ vui mừng:
- Đường gì?
- Các huynh có thể thu mua gỗ hổ phách của người tộc Côn, cũng chính là đuốc cành thông của hồng tùng, ở Côn Châu phân bố rất nhiều, sau đó lại thuê hai chiếc thuyền lớn vận chuyển về Đại Tống, ở triều Tống có lẽ là gỗ quý, chuyến này các huynh ít nhất có thể kiếm một vạn quan tiền.
Huynh đệ hai người thương lượng một lúc, vẫn bỏ đi kiến nghị của Phạm Ninh, gỗ quá nhiều nơi có.
Hơn nữa bọn họ đối với kinh doanh gỗ không quen thuộc, vận chuyển đi bán cho ai đều không biết, vẫn là thực hiện nghề bọn họ tương đối quen thuộc thì tốt hơn.
- A Ninh bọn huynh suy xét một chút nhé.
Phạm Ninh buông tay: