- Tùy các huynh, đệ chỉ đưa ra một kiến nghị.
Lúc này Lý Đại Thọ bước nhanh ra khom lưng hành lễ:
- Tham kiến sư huynh.
Phạm Ninh vỗ vỗ cánh tay cậu ta cười nói:
- Các đệ có thể đến Côn Châu huynh thật sự rất vui, có kế hoạch gì không?
- Đệ nghe sư huynh sắp đặt.
Phạm Ninh gật đầu:
- Đây cũng là nguyên nhân huynh đến tìm các đệ.
Phạm Ninh không thấy Tô Lượng liền nói với Lý Đại Thọ:
- Huynh dự tính để đệ đi nơi khổ nhất, đệ có nguyện ý không?
Lý Đại Thọ không chút do dự nói:
- Đệ không có ý kiến.
Phạm Ninh đối với thái độ của Lý Đại Thọ rất vui, cười nói:
- Huynh dự tính dùng thời gian một năm xâm nhập thăm dò Côn Châu, đội thăm dò do 3 quan viên, 5 thợ thủ công và 30 binh sĩ tạo thành, còn có vài người tộc Côn dẫn đường.
- Trong ba tên quan viên có một quan viên của Quần Mục Ty, một quan văn của quân đội nhưng còn cần một quan địa phương của Côn Châu, huynh đang suy xét chọn người, vậy do đệ đến đảm nhiệm đi.
- Đệ nhất định không phụ kỳ vọng của sư huynh.
- Tốt! Biết cưỡi ngụa không?
- Biết một chút nhưng cưõi không tốt lắm.
- Vậy hai ngày này luyện cho tốt, tới quan nha tìm Trần Đào, y sẽ thay đệ an bài, ba ngày sau đội thăm dò xuất phát.
- Buổi chiều đệ đi!
Lúc này Tô Lượng cũng thu dọn đồ đạc đi ra:
- Sư huynh sắp xếp cho đệ một chút đi!
Phạm Ninh cười nói:
- Đệ đi tham dự quản lý lao công đốn củi làm đường, huynh hy vọng đệ nhanh chóng học tiếng Nhật.
- Tại sao phải học tiếng Nhật? – Tô Lượng không hiểu hỏi.
Phạm Ninh cười lên:
- Bởi vì lao công toàn bộ đều là người Nhật Bản, đệ không học tiếng Nhật Bản làm sao giao tiếp được với bọn họ.
- A! Toàn bộ là người Nhật Bản?
Khi Tô Lượng kinh ngạc không nói nên lời, Phạm Ninh đã cười lớn đi rồi, hắn vẫn không thể bố trí mời rượu bọn họ, dù sao thì hắn bây giờ đã là quan hành chính cao nhất, rất nhiều sự tình không thể làm theo ý mình, hắn phải suy xét cảm nhận của thuộc hạ khác.
Phạm Ninh lập tức lại đi thăm 600 hộ dân mới, 600 hộ dân mới này đương nhiên là nhóm dân huyện đầu tiên trong thị trấn đã xây dựng nhà gỗ đủ, mỗi nhà đều có thể phân đến một tòa do đại doanh quân đội đã chuyển đến ngoại thành, trong thị trấn ngoại trừ một ít quân đội đóng giữ ra còn lại đều là nhà dân, một mùa đông quân đội và thợ thủ công ở trong thành xây dựng gần 2000 ngôi nhà gỗ phân thành tám phường đông tây, mỗi nơi 4 phường, giữa các phường chủ yếu là dùng đường phố cách nhau.
Phường Tuyên Dương trong một góc đông nam là nơi cư trú của 500 nữ tử trẻ tuổi của Nhật Bản, bọn họ mỗi ngày đi xưởng may ngoại thành làm giầy hoặc là tới ngoại thành phụ trách trồng rau nuôi heo, ngoài thành tây bắc đã mở ra mấy nghìn mẫu đất trồng rau và trang trại nuôi lợn, rau quả và thịt tươi chủ yếu là cung ứng cho quân đội, cũng có số ít cung ứng cho lao công.
Sáu trăm hộ dân chủ yếu ở trong 3 phường của phía tây, góc phía bắc là kho hàng chiếm diện tích một phường, mỗi nhà gỗ của phường đều đánh số, mỗi hộ thông qua bốc thăm để quyết định vị trí nhà mới của mình.
Khi Phạm Ninh qua thì việc giao nhà đã kết thúc, mỗi nhà mỗi hộ đều quét dọn nhà của mình, nam nhân thì ở ngoài chẻ củi chuẩn bị làm hàng rào tre đơn giản, mỗi nhà gỗ bốn phía trước tiên dùng vôi vẽ đường, đây là phạm vi sân của mỗi nhà, sân trước sau đều có, cộng thêm sân nhà gỗ rộng khoảng một mẫu.
Tuy rằng không lớn nhưng dù sao sân nhà là truyền thống từ xưa tới nay, có sân giữa hàng xóm với nhau dễ dàng giao lưu.
Phạm Ninh cưỡi ngựa dẫn theo hai gã tùy tùng dọc theo đường Quảng Lăng đi đến, lúc này hắn bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của tòng sự Tưởng Hàn, hình như đang ngăn cản cái gì đó.
- Không cho phép, trong thành tuyệt đối không ủ phân, ngươi không được đào hố phân.
Phạm Ninh bước nhanh qua, chỉ thấy một đám người vây sau một nhà gỗ, bọn họ đang giận dữ nhìn chằm chằm vào một ông già lúng túng, lão già này hình như đang đào hố, bị hàng xóm trách cứ, Tưởng Hàn chạy tới ngăn lại.
- Tưởng Hàn, xảy ra chuyện gì? - Phạm Ninh xuống ngựa bước nhanh tới.
Tưởng Hàn là một trong quan viên năm ngoái đi theo Phạm Ninh tới Côn Châu, cùng khoa tiến sĩ với Phạm Ninh, là con rể của đại học sĩ Cao Tụng, năm ngoái y đã vào trở thành quan kinh, được nhạc phụ của y đề cử tham gia hành trình Côn Châu, hiện giờ đã được chính thức bổ nhiệm thành tri huyện Đường huyện, trước kia y là huyện thừa Đường huyện.
Tưởng Hàn liền vội vàng lên trước khom người hành lễ:
- Hồi bẩm Ngự Sử, ti chức nhận được khiếu nại của dân chúng có người đang đào hố chuẩn bị ủ phân cho nên ti chức đến kiểm tra.
Phạm Ninh tuy rằng đã là kinh lược phó sứ, chủ trì việc của Côn Châu nhưng mọi người vẫn quen gọi hắn là Ngự Sử, giám sát ngự sử của hắn không bị gỡ bỏ vẫn giữ lại như cũ, gọi hắn là Phạm Ngự Sử cũng không đáng trách.
Phạm Ninh hỏi:
- Ngươi từng nói cho mọi người biết không được ủ phân chưa?
- Ti chức nói qua 3 lần, cũng phát mỗi nhà một tập sách, mọi người đều biết không thể ủ phân.
Lúc này lão già đào hố lớn tiếng kháng nghị nói:
- Ta không phải ủ phân ta là đào một cái nhà vệ sinh không có nhà vệ sinh phân nở vứt ở đâu?
Phạm Ninh có thái độ rất rõ ràng với 600 hộ dân, phải yêu quý giúp đỡ bọn họ nhưng không thể nhân nhượng, quy củ định ra mọi người nhất định phải tuân thủ.
Hắn chậm rãi đi lên trước hỏi:
- Xin hỏi quý danh lão trượng là gì, người ở đâu?
Lão già này không quen biết Phạm Ninh, ông có chút bắt nạt Phạm Ninh trẻ tuổi liền hừ một tiếng nói:
- Ta họ Trương người Hà Bắc An Dương, ta ngược lại muốn biết ở trong vườn của nhà mình tại sao không thể làm nhà vệ sinh?
Phạm Ninh chỉ nhà xung quanh nói:
- Các nhà rất gần nhau, lão trượng muốn làm nhà xí có suy xét đến cảm nhận của hàng xóm xung quanh chưa? Hơn nữa trong thành có người chuyên môn kéo xe trở rác mỗi ngày sáng tối 1 lần miễn phí không thu tiền, thay mọi người đổ bồn cầu, ngoài ra ở đầu đường còn có nhà vệ sinh công cộng, trong thành đã suy xét chu toàn rồi, tại sao còn phải đào nhà xí..
- Trong kỹ quán cũng có nhà xí, dựa vào cái gì bọn họ có ta thì không thể có?
Phạm Ninh vẫn kiên nhẫn giải thích nói:
- Quy định chỉ có quan nha, quán rượu, kỹ quán, quán trà, các nơi quan nhân tụ tập mới có thể xây dựng nhà xí, ngoài ra không được phép tự mình xây dựng, ngay cả cửa hàng cũng không ngoại lệ, kẻ trái lệnh không chỉ phải phá dỡ lấp đầy mà còn phạt nặng, nguyên nhân chủ yếu vì thị trấn nhỏ, đến mùa hè muỗi sẽ sinh sản, mùi cũng khó ngửi, hi vọng mọi người đều có thể suy xét một chút lợi ích của công chúng, không thể chỉ nghĩ đến thuận tiện cho bản thân mình.
Người xung quanh ồn ào chỉ trích lão già ích kỷ, lúc này một thanh niên trẻ tuổi từ trong nhà chạy ra giống như con trai của lão già, gã kéo lão già oán giận nói:
- Bảo cha đừng đào cha cứ muốn đào, bây giờ ngay cả quan phủ cũng kéo đến rồi, sau này phải làm sao?