Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 467 - Chương 465

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 465
 

Lão già có chút chột dạ, nói cho cùng đây không phải Đại Tống mà là một hòn đảo đơn độc ngoài biển, đắc tội với quan phủ thì muốn làm dân lưu lạc cũng không làm được, ông không dám cãi lại Phạm Ninh, chỉ đành nhỏ tiếng lẩm bẩm:

- Vẫn là ở quê hương tốt, ở trong thành ràng buộc quá nhiều, một chút cũng không quen.

Phạm Ninh khẽ cười nói:

- Ta nghĩ Tưởng tri huyện đã nói qua với mọi người rồi, bây giờ chỉ là tạm thời ở lại, đợi mọi người ổn định, qua vài ngày có một lần cơ hội lựa chọn, triều đình hứa cho mỗi hộ hai khoảnh đất Côn Châu, cũng sẽ tặng mỗi hộ một miếng đất, ở trong thành là một mẫu ở ngoại thành là hai mẫu, mọi người có thể tự mình lựa chọn, lão trượng không vừa ý ở trong thành không quen cũng có thể đến thôn trang.

Tri huyện Tưởng Hàn quả thực đã nói qua, chỉ là rất nhiều người trong lúc hưng phấn không chú ý đến quy định này, mọi người lập tức bàn luận sôi nổi, có người hỏi:

- Cho hỏi đại quan nhân, nông thôn ở nơi nào?

Phạm Ninh chỉ hướng phía nam cười nói:

- Từ thị trấn hướng nam khoảng 10 dặm có một hồ nước ngọt gọi là hồ Nam, hồ Nam rất lớn ít nhất có mấy trăm khoảnh, chúng tôi phân phối đất cho mọi ngời ở bờ bắc hồ Nam, thôn trang cũng sẽ phân bố dọc theo hồ, chúng tôi tạm định 50 hộ một thôn.

- Bên kia có đường không?

- Đã xây dựng một con đường, mọi người ngày kia có thể đi xem.

Mọi người thảo luận một lúc, Phạm Ninh nói với Tưởng Hàn:

- Ta thấy rất nhiều người không hiểu rõ, ngươi tuyên truyền lại một lần nữa cho mọi người đi.

- Ti chức tuân lệnh!

Phạm Ninh lại tuần tra một vòng thấy đám dân chúng đã ổn định xuống, rất nhiều nhà đều bắt đầu thổi lửa nấu cơm rồi, hắn lúc này mới đến quân doanh, vừa nãy Địch Thanh phái người đến tìm hắn, hi vọng hắn bớt chút thời gian đi xem quân doanh một chuyến, bây giờ hắn tới quân doanh đúng lúc có thể ăn bữa cơm trưa.

Quân doanh đã không ở trong thành mà ở phía bắc ngoại thành, chính là trại quân được xây dựng trước đây, đã chỉnh sửa đổi mới hoàn toàn, xây dựng hơn 1000 nhà gỗ, không sử dụng lều trại, mấy trăm lều trại lớn đều đưa cho lao công, mùa đông ở trại rất lạnh rất khó vượt qua.

Phạm Ninh đi vào quân doanh, trong quân doanh đúng lúc đang ăn cơm trưa, hắn tìm Địch Thanh cũng cùng ăn một bữa cơm.

Ăn cơm trưa xong Địch Thanh uống một ngụm trà rồi nói với hắn:

- Ta định ra biển tuần tra, đi Đam Châu và phủ Lưu Cầu một chuyến, sau đó trở về kinh báo cáo, lần này sợ rằng phải đi năm sau mới quay lại, Côn Châu bên này giao cho ngươi rồi.

Phạm Ninh gật đầu hỏi:

- Sau khi Địch soái đi, ở đây ai đến thống lĩnh quân đội?

- Ta muốn hỏi ý của ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?

Địch Thanh không phải xuất phát từ lễ phép mà là trưng cầu ý kiến của Phạm Ninh, Phạm Ninh bây giờ đã được phong làm phó sứ phủ kinh lược ngoài biển, chuẩn bị xây dựng việc quân chính Kình Châu, thực tế đã tham gia quân quyền, hơn nữa còn là nhân vật số 2 trong quân đội, Địch Thanh nhất định phải trừng cầu ý kiến của hắn.

Phạm Ninh nghĩ một chút:

- Vậy giao cho Hứa Diên đi!

Hứa Diên là cấp dưới cũ của Địch Thanh, là người chính trực, tuy rằng Lâm Nhuệ là phó tướng nhưng từ sau khi giết chết Tần Võ quan hệ của Lâm Nhuệ và Địch Thanh, Phạm Ninh có chút rạn nứt, bản thân y cũng không muốn ở lại Côn Châu, vài lần yêu cầu điều đi, Địch Thanh cũng chuẩn bị đề cử y đi kinh thành nhận chức coi như công nhận thành tích của y khi tấn công Đam Châu và tiêu diệt thủy quân Trường Kỳ.

Địch Thanh cười lên:

- Hứa Diên cũng không tệ, Phạm tri sự rất tinh mắt.

Địch Thanh lại nói:

- Lần này ta định dẫn 2000 quân đội đi chủ yếu là cần đóng quân bên phủ Lưu Cầu, Côn Châu và Kình Châu giữ lại 4000 quân đội có lẽ đủ rồi.

- Vậy là đủ rồi!

Lúc này Phạm Ninh lại nghĩ ra một việc vội nói:

- Địch soái còn nhớ chuyện đảo nhỏ phủ Lưu Cầu ta đã nói qua không?

Địch Thanh nghe Phạm Ninh nói qua năm đó hoàng đế Tùy Dương lệnh Võ kỵ úy Chu Khoan ra biển tìm kiếm hỏi thăm, đã từng phát hiện giữa phía nam Nhật Bản và đảo lớn Lưu Cầu có một đảo nhỏ diện tích khá rộng, tuy rằng không thể so sánh với đảo lớn Lưu Cầu nhưng so với đảo nhỏ đảo Đam La vẫn to gấp đôi, nghe nói những năm đầu triểu Tống đã có ngư dân triều Tống sống ở trên đảo.

Địch Thanh gật đầu cười nói:

- Ngươi không nhắc ta cũng nhớ, lần này ta định đi xem nếu như điều kiện trên đảo tốt, ta định đóng quân một đoàn binh lính, sau đó trở về kinh báo cáo Thiên tử biến nó trở thành châu thứ năm ở ngoài biển của Đại Tống.

Phạm Ninh vui vẻ nói:

- Ta cũng có ý này, về sau chiêu mộ ngư dân Phúc Châu lên đảo ở, lại thiết lập hải cảng, nó có thể trở thành nơi trung chuyển buôn bán.

Đich Thanh trầm tư một lát lại nói:

- Còn có một việc ta cũng muốn nhắc nhở ngươi.

- Địch soái mời nói!

- Hôm nay ta nghe được một tin tức nói trong triều đình có không ít trọng thần phản đối việc mở mang bờ cõi ở ngoài biển, lý do lớn nhất chính là hao tốn tiền của, trong một năm triều đình vài lần tiếp tế cho chúng ta hao phí lượng lớn vật tư, cho nên ta kiến nghị chúng ta nhanh chóng tự cấp tự túc cho triều đình ít gánh nặng.

Địch Thanh nói lời này cũng nằm trong dự liệu của Phạm Ninh, hắn cũng biết là ai quạt gió đốt lửa trong triều đình, Triệu Tông Thực đảm nhiệm kinh lược sứ hải ngoại một năm đạt được lợi ích chính trị lớn, có thể nói ngoài biển mở biên cương đã thành cơ sở chính trị của Triệu Tông Thực.

Trương Nghiêu Tá sao có thể can tâm, phải bôi nhọ việc mở biên cương ở ngoài biển, làm sụp đổ hòn đá chính trị của Triệu Tông Thực, thổi phồng đả kích mở biên cương ngoài biển hao tốn tiền của là hoàn toàn có thể hiểu được.

Phạm Ninh lạnh lùng nói:

- Không chỉ phải tự cung tự cấp còn phải tạo nên của cải, chúng ta đã tích góp được hơn 6000 gỗ hổ phách, ta chuẩn bị phái thuyền vận chuyển về kinh thành, coi như một loại hồi báo của chúng ta đối với sự ủng hộ của triều đình, ngoài ra Côn Châu và Kình Châu đều là đảo núi lửa, vậy khai thác mỏ vàng và mỏ bạc đều rất nhiều, bước tiếp theo khai thác vàng và bạc cũng ở trong kế hoạch của ta, đợi ta đem một thuyền vàng và bạc thỏi vận chuyển về kinh xem, còn ai dám nói chúng ta hao tốn của cải?

Địch Thanh cười nói:

- Vàng bạc đều là thứ hai mấy chốt là chiến mã, dự trữ nuôi dưỡng chiến mã mới là mục đích thực sự cướp Côn Châu của chúng ta, ngày mai ta muốn cùng quan Bàng Trung đi thị sát trang trại ngựa phía bắc, quay lại thì khởi hành xuống phía nam, sau này Côn Châu có chuyện gì phức tạp cần nhờ ngươi nhiều hơn rồi.

Phạm Ninh trầm lặng gật đầu, hắn bỗng nhiên hỏi:

- Địch soái đi phía nam tuần tra là ý của Thiên tử sao?

Địch Thanh cười đau khổ một tiếng:

- Thiên tử đã để ta điều động việc quân các châu ngoài biển, ta làm sao có thể chỉ ở Côn Châu? Phủ Lưu Cầu đã khai thác bốn năm rồi, ta còn chưa đến đó lần nào, nói ra cũng khó mà giao phó!

Phạm Ninh không nói thêm gì nữa, năm nay là tới năm Chí Hòa nguyên niên, trên lịch sử Địch Thanh còn ba năm nữa là qua đời rồi, cũng là vì nguyên nhân bị chèn ép mà chết, hy vọng mình kéo Địch Thanh ra biển nhận chức có thể thay đổi vận mệnh của danh tướng Bắc Tống này.

Bình Luận (0)
Comment