Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 468 - Chương 466

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 466
 

rước mắt quan nha trong Đường huyện là quan nha duy nhất của Côn Châu, nó vừa là công sở của Kinh Lược, cũng là châu nha Côn Châu, thậm chí còn là huyện nha Đường huyện.

Lúc sáng, 43 quan viên mới tập hợp đến quan nha báo cáo, trên thực tế không có bất kỳ một châu nào dùng nhiều quan viên như thế.

Nhưng suy xét quan viên trẻ tuổi đăng ký đi ra biển nhận chức thì có hơn 100 người, giấy tờ các loại thác tình chất đầy ngăn kéo của chủ quản Tuyển Quan Viện.

Cuối cùng chỉ có 50 người được chọn, là kết quả sau khi Tuyển Quan Viện đã chống lại đủ mọi loại áp lực.

Bảy tên quan viên đi Đam Châu, 43 tên quan viên đều đến Côn Châu, áp lực đều ném cho Phạm Ninh, hình như các châu khác đều có lượng lớn tòng lại đến xử lý các loại chính vụ nhưng Côn Châu không có tòng lại, chỉ có thể đem việc cần làm của tòng lại giao cho đám quan viên này.

Trên đại đường 43 quan viên mới tập hợp lại, ánh mắt mỗi người chờ mong nhìn Phạm Ninh, Phạm Ninh chậm rãi nói:

- Hôm trước ta ở trên bến thuyền đều nói với mọi người rồi, đến Côn Châu nhận chức là đến làm việc, cũng là đến chịu khổ, mọi người đừng nghĩ đến đây sẽ có phòng quan riêng của mình, có thể ngồi uống trà đọc sách,, một ngày trôi qua nhàn nhã ở đây không có chuyện tốt như vậy.

- Nhưng làm chủ quan của Côn Châu và Kình Châu ta sẽ dốc hết sức tạo nên một hoàn cảnh tốt đẹp cho mọi người, hoàn cảnh tốt đẹp chính là công bằng, chỉ cần thực tế làm việc thật tốt thì thành tích ta sẽ trung thực báo lên Lại bộ, cho dù ngươi đắc tội với ta, chỉ vào mũi Phạm Ninh ta mắng ta cũng sẽ không gạt bỏ thành tích của các vị.

Dừng một chút Phạm Ninh lại nói:

- Đương nhiên phòng quan tuy rằng không có nhưng mỗi người sẽ có một cái bàn, khi mệt mỏi có thể đến quan nha ngồi xuống uống ngụm trà, có thể hẹn buổi tối cùng nhau đi quán rượu uống một chén hoặc là nói chuyện trăng gió, những điều này đều có thể, nhưng nhất định phải làm tốt việc được giao.

- Các ngươi sẽ đối mặt với kiến thiết của thị trấn mới, đối mặt lượng lớn di dân đến sinh sống và khai hoang, mỗi thôn trang còn có quản lý chăn nuôi, còn có quản lý lao công Nhật Bản, còn có khai thác mỏ và tài nguyên, còn có quản lý đồn điền, còn có đóng thuyền, xây dựng đường xá và kiến thiết cầu, thậm trí còn phải học cách giao tiếp với nước Nhật Bản, phụ trách buôn bán với nước Nhật Bản...

- Cho nên các ngươi không phải lo không có việc, việc rất nhiều cũng vô cùng rèn luyện con người, ba năm sau mỗi người các người đều có thể đảm đương một mình, trở về nước không chỉ có lai lịch đồng thời cũng có năng lực.

Buổi nói chuyện của Phạm Ninh rất chân thành, cũng rất cụ thể, khiến mỗi quan viên trẻ tuổi đều cảm thấy mình đến Côn Châu là đúng, đến Côn Châu có thể học được việc.

Lúc này hai tên quan viên dán hơn mười tờ thuyết minh về sự vụ các loại lên tường, Phạm Ninh nói với mọi người:

- Theo các việc cần của Côn Châu ta biên soạn khoảng 50 phần việc phải làm, mỗi phần việc phải làm cấp bậc gian khổ không giống nhau nhưng đánh giá các cấp cũng không giống nhau, mọi người tự mình chọn lựa sau đó tìm Chu thự thừa đăng ký, đương nhiên nếu như việc phải làm quá nhiều người đăng ký, vậy chỉ có thể cạnh tranh công việc.

Mọi người ào ào đến bên tường ngẩng đầu lựa chọn việc cần làm của mình, Phạm Ninh lại nói với thự thừa Chu Vận:

- Sắp xếp bàn sắp xếp cho mọi người, chuẩn bị giấy bút để mỗi người bọn họ viết bản kế hoạch của việc cần làm bọn họ chọn, việc bên này ta giao cho ngươi.

Chu Vận vội vàng nói:

- Sứ quân yên tâm đi! Ta sẽ sắp xếp ổn thỏa.

Phạm Ninh lại giao phó vài câu liền vội vàng rời đi.

Chu Vận hướng tới mọi người vẫy tay nói:

- Mọi người trước tiên theo ta đi xem bàn của mình, sau đó quay lại tiếp tục lựa chọn công việc.

Mọi người ào ào đi theo Chu Vận đến đại đường chọn bàn, bọn họ vừa đi vừa bàn luận nhỏ cách nghĩ của mình, mỗi người đều có việc cảm thấy hứng thú của mình, nhưng có thể được như ý hay không còn xem học thức của mình có thể thỏa mãn yêu cầu của Phạm Ninh hay không.

Hôm nay Phạm Ninh thực sự rất vội, buổi sáng không chỉ là thời gian đám quan viên báo danh, đồng thời cũng là nhóm di dân đầu tiên đi bốc thăm chọn đất.

Lần này phân chia là hộ điền, hộ điền là đối chiếu phân chia mỗi hộ hai khoảnh, hộ điền chỉ có thể trồng lương thực chính, có thể thuê nhưng không cho phép mua bán, nếu như không cần thì do quan phủ thu hồi giá thấp.

Ngoài ra dựa theo quy định địa phương của Côn Châu, đàn ông 40 tuổi trở lên có thể được 50 mẫu ruộng rau, đàn bà 40 tuổi trở lên có thể được 50 mẫu ruộng dâu tằm, quyền tài sản thuộc về bản thân, cho phép bán ra, như vậy con gái lấy chồng cũng có một phần của hồi môn.

Đối với người tộc Côn cũng bình đẳng như thế, nếu như muốn chuyển thành nhà nông cũng giống thế, có thể giành được đất.

Tuy nhiên truyền thống của người tộc Côn là săn thú và đánh bắt, bây giờ lại dần dần chuyển thành chăn nuôi, Côn Châu và Kình Châu cùng với đảo lân cận có đủ tài nguyên, bọn họ đối với nhu cầu cần đất cũng không mãnh liệt lắm.

Lúc này một mảnh đất trống ở trong thị trấn đứng đầy hơn 2000 nam nữ già trẻ, không khí vô cùng mãnh liệt.

Ở trên quảng trường đã dựng một bục gỗ cao, hai bên bục gỗ đứng đầy binh lính, trên bục gỗ vài quan viên đang chuẩn bị sắp xếp.

Phía trước bàn bọn họ để một cái hòm lớn, trong hòm có hơn 600 thẻ gỗ, trên thẻ gỗ nhỏ đánh số đất, đến lúc mỗi hộ gia đình phái một người lên, từ trong hòm gỗ sờ một tấm bài sau đó theo số hiệu trên thẻ gỗ đi ngoại thành tìm mảnh đất tương ứng, đương nhiên thông thường đều sẽ có quan viên chỉ dẫn.

Phạm Ninh cưỡi ngựa tới vội vàng từ phía sau lên trên bục gỗ, vài tên quan liền tiến lên trước hành lễ, Phạm Ninh nhìn xuống đám người nhốn nháo phía dưới hỏi:

- Đã chuẩn bị tốt chưa?

Người chủ trì hôm nay là tri huyện Tưởng Hàn, y vội vàng nói:

- Tối qua đã đem thẻ trình tự phát đến trong tay mỗi hộ gia đình, mọi người hiểu là dựa vào bốc thăm sẽ không lên một loạt.

Mọi người làm việc đều xem xét tương đối chu toàn, nếu như không xác định trước trình tự lên đài, mọi người lên một loạt có lẽ sẽ xảy ra chuyện.

Phạm Ninh gật đầu:

- Vậy thì bắt đầu đi.

Tưởng Hàn đi lên trước hô lớn:

- Mọi người im lặng!

Đám người dần dần im lặng xuống, Tưởng Hàn chỉ vào hòm gỗ lớn cao giọng nói:

- Mỗi hộ lên đài, một người lấy một thẻ chỉ lấy một thẻ, sau đó mọi người có thể đi ngoại thành, bên đó sẽ có quan viên chỉ dẫn vị trí đất, phía dưới mời số 1 đến 50 lên đài.

Lập tức từ trong đám đông chạy ra 50 nông dân, bọn họ được binh lính hướng dẫn lên đài, ở trước mặt bao nhiêu người, từ trong hòm gỗ bốc ra tấm thẻ, Tưởng Hàn nói với mọi người:

- Mỗi người chỉ được phép bốc một thẻ, nếu bốc 2 thẻ thì tiêu hủy tư cách, do quan phủ đến phân chia đất, vậy tương đối rồi, hi vọng mọi người có thể tuân thủ quy tắc đừng làm việc để hối hận.

Mọi người đều gật đầu, nông nhân đầu tiên sờ một lúc, bốc ra một tấm thẻ rồi nhìn Tưởng Hàn, Tưởng Hàn cười nói:

Bình Luận (0)
Comment