- Ta cũng không biết đất ở đâu, ngươi đi ngoại thành tìm, bên đó sẽ có quan viên giúp ngươi tìm, nhanh đi đi!
Người nông dân này lập tức chạy như bay xuống bục dẫn người nhà đi về hướng ngoại thành, có người dẫn đầu phía sau, bốc thăm trở nên vô cùng thuận lợi, hầu như mỗi người nông dân bốc xong thẻ gỗ lập tức dẫn người nhà đi về phía ngoại thành.
Một canh giờ ngắn ngủi rút thẻ kết thúc rồi, người trên quảng trường cơ bản đã đi hết, Phạm Ninh dẫn đám quan viên vội vàng đi về hướng ngoại thành.
Đây là lần phân chia đất đầu tiên của di dân, đối với di dân tương lai tiếp tục đến sự thành công của việc chia đất lần này có tác dụng chuẩn mực cực kỳ quan trọng, quan phủ từ trên xuống dưới vô cùng coi trọng.
Bờ bắc sông Tiểu Đường vùng quê mênh mông, mọi nơi có thể thấy một đám dân chúng mang theo vợ con già trẻ đang tìm đất của mình.
Mười mấy quan viên và binh sĩ cưỡi ngựa đang giúp đám dân chúng nhận đất, hiện trường tuy rằng bận rộn nhưng không hoảng loạn, mọi thứ đều tiến hành đâu vào đấy.
Không ít lão nông vỗ đất của mình thất thanh đau khổ, đúng là đối với tình yêu đất và khao khao đất mới khiến bọn họ xa xứ, xa bên kia đại dương đến vùng đất ngoài biển ngàn dặm này, cho dù đây là việc tha hương nơi xứ người nhưng cuối cùng đạt được một mảnh đất thuộc về mình, các loại kích động và vui mừng còn khiến không ít người không kiểm soát được cảm xúc.
Còn có không ít nông dân gấp gáp đã bắt đầu vung quốc đào kênh tạo bờ ruộng rồi.
Lúc này Phạm Ninh nhìn nhận ra một lão nông chính, là lão nông ngày đầu tiên đào hố làm nhà vệ sinh đó, ông quỳ trên mặt đất cẩn thận phân biệt đất đai.
Phạm Ninh thúc ngựa lên trước cười nói:
- Ở đây là đất của lão trượng phải không?
Lão già ngẩng đầu có lẽ nhận ra Phạm Ninh, ông thực sự có chút ngượng ngùng đứng lên gãi đầu nói:
- Con trai lão bốc được thẻ chính là ở đây.
Phạm Ninh ngẩng đầu nhìn con sông ở phía xa, vị trí đất của ông cũng không tồi, hàng thứ hai dựa vào bên sông, xa xa có một tràng trai trẻ cùng mấy người khác đang đào kênh dẫn nước.
- Đó là con trai của ông?
- Đúng, con trai của ta, con dâu còn có cháu trai và cháu gái, tổng cộng có 5 người, chúng tôi thương lượng rồi, đã chuẩn bị đến ở trong thôn, ở trong thành vẫn là không quen.
Phạm Ninh gật đầu lại cười hỏi:
- Lão trượng dự tính trồng cái gì?
- Ta mang một ít đậu phật giống, dự định trồng vài mẫu đậu phật.
Đậu phật là đậu tằm ở triều Tống đã gieo trồng khắp nơi, vùng Giang Nam càng nhiều hơn, cha của Phạm Ninh từ trước đến nay trồng không ít, hắn có chút không hiểu:
- Đậu phật không phải cuối tháng hai đầu tháng ba trồng sao? Bây giờ trồng có phải có chút sớm?
- Không sớm! không sớm!
Lão già vội nói:
- Khí hậu ở đây muộn hơn Đại Tống một tháng, rất nhiều cây nông nghiệp trồng kịp.
- Vậy còn dự định trồng gì?
- Còn mang một ít hạt giống lúa mì, dự tính không còn kịp nữa nên không mang hạt giống khác tới.
Phạm Ninh khẽ cười:
- Quan phủ bên đó còn có củ cải, bí đao, v.v… khoảng hai mấy loại giống cây công nghiệp, lão trượng cũng có thể trồng một chút.
Lão già vui mừng:
- Vậy ta đi xin thế nào?
- Buổi tối đi! Sẽ có quan viên đến từng nhà đăng ký, lão trượng đã ở nông thôn, buổi tối cũng thuận tiện đăng ký một chút, hai ngày này phải tới nơi chọn nhà, có thể tự mình chọn lựa nhà đất.
Lão già luôn miệng cảm ơn, lúc này ông bỗng nhiên nghĩ ra một chuyện, cẩn thận dè dặt hỏi:
- Lần này khi lên thuyền chúng tôi nhìn thấy quan nhân vận chuyển không ít lừa, chúng tôi có thể xin một con không, mộđi đường thực sự có chút không tiện.
Do lương thực và vật dụng hàng ngày đều không tiếp viện, lần này từ thuyền hàng của Đại Tống qua, trên cơ bản vận chuyển đều là súc vật, ngựa dê, lừa và la, số lượng tương đối lớn nhưng không phải mỗi nhà mỗi hộ đều có thể phân một con, lần này hơn 600 hộ đương nhiên đủ, nhưng kế tiếp thì sao? Còn có mấy nghìn hộ bách tính phải di dân đến Côn Châu, đợi số lượng đủ rồi có thể suy xét mỗi nhà đều có một con.
Phạm Ninh cười nói:
- Nếu như lão trượng có nhu cầu có thể đi quan phủ đăng ký, đợi lừa mẹ sinh lừa con rồi có thể sắp xếp cho trong nhà lão trượng một con, bây giờ vẫn chưa được số lượng vẫn không đủ, tạm thời không chia được.
- Vậy được! ngày mai ta đi đăng ký.
Lúc này có binh sĩ cưỡi ngựa vội vàng chạy đến, chạy tới trước mặt Phạm Ninh xoay người xuống ngựa, binh sĩ lên trước nhỏ giọng nói vài câu, Phạm Ninh gật đầu:
- Ngươi quay về trước nói với Dư tham quân, chúng ta lập tức đến ngay.
Phạm Ninh luôn đợi đặc sứ Nhật Bản, rốt cuộc đã tới rồi, đây là khoảng thời gian Phạm Ninh vô cùng chú ý, ý nghĩa của nó là chơi cờ với Nhật Bản cuối cùng phải tới một điểm nút.
Phạm Ninh cũng không có tâm tư đi tuần tra tiếp liền giao phó đám quan viên vài câu, quay ngựa chạy nhanh về hướng huyện thành.
Trên công đường quan nha Đằng Nguyên Giáo Thông trầm tư uống trà, y là lần đầu tiên đến Hà Di, chỉ là không ngờ triều Tống đã xây dựng thành ở đây, trong thành còn có không ít người nước Nhật Bản, hơn nữa vừa tới cửa quan nha, tấm biển trong đó đã là huyện nha, đây thực sự khiến trong lòng y phát hoảng, triều Tống tuyệt đối không phải muốn ở đây đóng quân tạm thời mà là chuẩn bị ở đây lâu dài, biến nơi này trở thành một châu huyện của triều Tống.
Tuy rằng trong lòng Đằng Nguyên Giáo Thông không thoải mái nhưng không có nghĩa y sẽ thay đổi kế hoạch, đối với y mà nói triều Tống kinh doanh Hà Di như thế nào cũng không liên quan đến lợi ích của gia tộc Đằng Nguyên, thứ y muốn là Trường Kỳ, đó mới là miếng thịt béo có thể tới miệng.
Nhưng mà y đã là đại biểu đàm phán nước Nhật Bản, trước nay với quân Tống có chút nguyên tắc y phải kiên trì.
Lúc này bên ngoài truyền đến bước chân, Dư Hiếu Niên nhỏ giọng nói với Đằng Nguyên Giáo Thông:
- Phạm ngự sử tới rồi!
Đằng Nguyên Giáo Thông vội đứng lên, Phạm Ninh nhanh chóng tiến vào, Dư Hiếu Niên lên trước khom người hành lễ:
- Tham kiến ngự sử.
Phạm Ninh cười gật đầu nói:
- Vất vả rồi!
Hắn lại liếc mắt nhìn Đằng Nguyên Giáo Thông cười hỏi:
- Vị này là…?
Dư Hiếu Niên vội vàng giới thiệu với hắn:
- Vị này là hữu đại thần của nước Nhật Bản, Tả cận vệ đại tướng Đằng Nguyên Giáo Thông.
Thì ra là đệ đệ của Đằng Nguyên Lại Thông, Phạm Ninh biết trên lịch sử Đằng Nguyên Giáo Thông tiếp nhận chức vụ của huynh trưởng, đảm nhiệm nhiếp chính quan bạch của nước Nhật Bản, tiếp tục nắm giữ quyền của nước Nhật Bản, nhưng mà xem ra lại là một lão già xấu xí gầy gò.
Dư Hiếu Niên lại giới thiệu với Đằng Nguyên Lại Thông:
- Đây chính là ta Phạm ngự sử ta nói với tướng quân cầm kiếm Thiên Tử tuần tra ngoài biển, có thể toàn quyền đại biều ký kết các hiệp định của Đại Tống và nước Nhật Bản.
Phạm Ninh mùa thu năm ngoái được trao quyền của thiên tử Triệu Trinh, hắn có thể đại biểu Đại Tống và Nhật Bản ký hiệp định về Côn Châu không cần xin chỉ thị của triều đình, đương nhiên một khi ký hiệp định xong, phương án cần thông báo triều đình.