Đằng Nguyên Giáo Thông vội hành lễ với Phạm Ninh:
- Ta phụng ủy thác của nhiếp chính quan bạch cùng với thiên hoàng bệ hạ Nhật Bản đặc biệt đến thương thảo với Phạm ngự sử về cảng Trường Kỳ và Hà Di, hi vọng chúng ta có thể thẳng thắn đạt được kết quả hai bên mong muốn.
Dư Hiếu Niên đem lời của y phiên dịch cho Phạm Ninh, Phạm Ninh gật đầu cười nói:
- Cách nghĩ của hữu đại thần cũng là ý nghĩ của ta, nếu như hữu đại thần mong muốn chúng ta bất kể có thể nhất trí hay không đều nên thẳng thắn thành khẩn.
Có sự phiên dịch chuẩn xác của Dư Hiếu Niên bọn họ giao tiếp trao đổi rất thông suốt.
Đằng Nguyên Giáo Thông lại nói:
- Chuyện của Bình Dã Cát chúng tôi rất xin lỗi, tuy rằng triều đình không hề hay biết chuyện này nhưng chúng tôi không muốn trốn tránh trách nhiệm, ta thay mặt Quan bạch và Thiên hoàng bệ hạ chính thức xin lỗi quý quân.
Đằng Nguyên Giáo Thông nói xong dập đầu hành lễ với Phạm Ninh, đây là cần thiết, bọn họ phải thừa nhận trách nhiệm mới có thể yêu cầu quân Tống rút quân từ Trường Kỳ.
Phạm Ninh thản nhiên nói:
- Chuyện này ta cũng tin là Bình Dã Cát tự tiện gây nên, nhưng dù sao gã cũng là lãnh chúa của Trường Kỳ, như sự trừng phạt với gã và bồi thường chiến tranh, quân Tống chiếm lĩnh Trường Kỳ, chúng tôi cũng không thấy có chỗ nào không ổn.
Nghe Dư Hiếu Niên dịch xong mặt Đằng Nguyên Giáo Thông biến sắc, trong lòng y không khỏi thầm hô đối phương lợi hại, lại lấy lý do bồi thường chiến tranh mà chiếm lĩnh Trường Kỳ, đây rõ ràng là muốn lấy Trường Kỳ làm đòn hiểm để đàm phán rồi.
Đằng Nguyên Giáo Thông đương nhiên bởi vì rất bị động nên mới không thể không đến đàn phám vùng Hà Di và quân Tống, lấy thực lực trước mắt của nước Nhật Bản, đoạt lại Trường Kỳ đương nhiên có thể được.
Nhưng điều đó có nghĩa là chính thức khai chiến với triều Tống, một khi đại quân triều Tống giết tới Nhật Bản, sợ rằng lãnh chúa quốc hội các nơi sớm có lòng phản loạn sẽ nhân cơ hội này độc lập, đây là hậu quả nước Nhật Bản đảm đương không nổi, cũng có nghĩa là ngoài nhất định đàm phán ra không còn con đường thứ hai có thể đi.
Đằng Nguyên Giáo Thông trầm ngâm một chút hỏi:
- Vùng Hà Di là vùng đất lạnh giá, mùa đông vô cùng lạnh, tài nguyên khuyết thiếu, với lãnh thổ rộng lớn của Đại Tống tại sao lại nhìn trúng vùng Hà Di? Không tiếc nguồn tài nguyên hao phí lớn vượt biển đến, trên dưới triều đình Nhật Bản đặc biệt khó hiểu, có thể mời Phạm ngự sử giải thích nghi hoặc không?
Dư Hiếu Niên dịch lời của y cho Phạm Ninh lại bổ sung:
- Ti chức chưa bao giờ tiết lộ bất luận cái gì có liên quan đến sự tình của Côn Châu.
Phạm Ninh gật đầu cười nói:
- Khu vực Đại Tống tuy rằng mênh mông nhưng lại thiếu nơi nuôi ngựa, trong mắt các người vùng Hà Di thực sự không thích hợp để ở nhưng mà rất thích hợp nuôi ngựa, có bãi cỏ rộng nghìn dặm cho nên chúng tôi biến vùng Hà Di trở thành trang trại ngựa của Đại Tống.
Nghe Dư Hiếu Niên phiên dịch xong Đăng Nguyên Giáo Thông lúc này mới tỉnh ngộ, thì ra triều Tống đã nhìn trúng bãi cỏ y một lòng buông xuống, nếu như là làm nơi nuôi ngựa vậy triều Tống sẽ không có quy mô di dân lớn, trên quân sự quân Tống cũng không chú trọng.
Lúc này Đằng Nguyên Giáo Thông mới nói thẳng:
- Nếu như chúng tôi hi vọng quý quân rút khỏi Trường Kỳ không biết quý quân muốn điều kiện gì?
Phạm Ninh cười cười:
- Thực ra Hữu đại thần rất rõ điều kiện của chúng tôi.
Đằng Nguyên Giáo Thông cười lên, xem ra hai bên đều hiểu lẫn nhau, y lập tức nói:
- Nước Nhật Bản có thể thừa nhận vùng Hà Di trở thành lãnh địa của Đại Tống nhưng loại thừa nhận này có hai tiền đề.
- Xin lắng tai nghe!
- Đầu tiên là đóng quân vùng Hà Di không được quá 5000 người, tiếp theo quân Tống không thể xen vào việc nội bộ của Nhật Bản, chúng tôi có hai yêu cầu.
Phạm Ninh khẽ cười:
- Ta có thể bảo đảm đóng quân không quá 5000 người, ngẫu nhiên sẽ tăng binh lực tạm thời ví dụ như thay quân, v.v… nhưng đây chỉ là thời gian rất ngắn, sẽ không đóng quân lâu, câu trả lời này có thể chấp nhận không?
Đằng Nguyên Giáo Thông cũng biết yêu cầu của bọn họ lừa mình dối người, nếu quân Tống ở vùng Hà Di đóng quân một vạn bọn họ cũng không biết, nói trắng ra bọn họ cũng chỉ là cần thể diện mà thôi, cho trong nước một công đạo, chỉ cần đối phương đồng ý cho cái thể diện này bọn họ đương nhiên có thể tiếp nhận.
- Không có vấn đề gì, chỉ cần đóng quân lâu không quá 5000 thì có thể, đóng quân tạm thời sẽ không suy xét đến, vậy còn tiền đề thứ hai?
Tiền đề thứ hai tương đối hiện thực, thật sự là hi vọng quân Tống đừng ủng hộ nước Lục Áo nữa, Phạm Ninh trầm ngâm một chút nói:
- Ta có thể hứa quân đội Đại Tống tuyệt đối không tham dự chiến tranh bên trong nước Nhật Bản, chúng tôi lập tức rút giáo đầu huấn luyện quân sự về.
Phạm Ninh làm ra một số nhượng bộ rút huấn luyện quân sự về, cũng không để binh lính quân Tống tham dự nội chiến nước Nhật Bản nhưng mà hắn không hứa hẹn hủy bỏ trợ giúp vũ khí.
Đằng Nguyên Giáo Thông lại tiến lên một bước hỏi:
- Vậy quý quân có thể dừng ủng hộ vật tư đối với gia tộc An Bồi không?
Phạm Ninh cười lên:
- Chỉ là giao dịch bình thường mà thôi, nếu như An Bồi không lấy bạc ra, chúng tôi dù một mũi tên cũng không bán cho họ, đương nhiên nếu như gia tộc Đằng Nguyên có cần chúng tôi cũng làm giao dịch giống thế.
Phạm Ninh là ám chỉ hắn không nên chặn đường của chính gia tộc mình.
Trong lòng Đằng Nguyên Giáo Thông cũng rất mâu thuẫn, làm đại thần triều đình, y đương nhiên hi vọng quân Tống không ủng hộ gia tộc An Bồi, nhưng y lại hi vọng lực lượng của gia tộc Nguyên Thị ở trong chiến tranh bị tiêu hao cạn kiệt, cho nên về tư y lại hi vọng gia tộc An Bồi không nhanh bị tiêu diệt như vậy.
Phạm Ninh nhìn ra nội tâm mâu thuẫn của y lại tủm tỉm cười nói:
- Có thể Hữu đại thần chưa hiểu ý của ta, quân Tống tuyệt đối không cố ý ủng hộ ai, chỉ là muốn làm kinh doanh kiếm miếng cơm ăn, nếu như triều đình cũng có ý mua cung tiễn vũ khí chúng tôi cũng có thể vui vẻ bán.
Đằng Nguyên Giáo Thông cười đau khổ một tiếng, đấy rõ ràng là kiếm tiền trên chiến tranh.
- Mua bán bình thường không có gì đáng trách, vậy chúng tôi xác định quân Tống đóng quân ở Hà Di không thể vượt qua 5000 người, tiếp theo quân Tống không can thiệp vào nội bộ của nước Nhật Bản, xác định hai điều kiện tiền đề này nước Nhật Bản thừa nhận Hà Di trở thành lãnh địa của triều Tống, đồng thời quân Tống rút lui khỏi Trường Kỳ vô điều kiện, nếu như Phạm ngự sử đồng ý chúng ta trước tiên có thể ký tên hiệp nghị chính thức, sau đó Thiên tử hai bên đóng bảo ấn.
Phạm Ninh vui vẻ nói:
- Để bày tỏ thành ý chỉ cần hai bên ký hiệp nghị chính thức, ta sẽ đem Trường Kỳ trả lại cho Hữu đại thần ngay.
Đằng Nguyên Giáo Thông trong lòng ngạc nhiên, người này hiểu rõ đấu tranh quyền lực của nội bộ Nhật Bản như vậy, biết là gia tộc Đằng Nguyên cần Trường Kỳ.
Y cũng vui vẻ cười nói:
- Cảm tạ thành ý của Phạm ngự sử, vậy chúng ta bây giờ liền phác thảo hiệp nghị.