An Bội Trinh Nhậm này nhìn thấp bé, nhưng mà trong ánh mắt lại có một loại khôn khéo không thể che giấu được, loại người như vậy Phạm Ninh ngược lại không quá lo lắng, người khôn khéo thật sự, từ ngoài mặt là không thể nhìn ra.
Phạm Ninh khoát tay ngăn lại cười nói:
- An Bội thiếu gia chủ mời ngồi!
An Bội Trinh Nhậm ngồi xuống vội vã hỏi:
- Nghe nói triều đình phái sứ giả tới Côn Châu, không biết là ai?
- Đằng Nguyên Giáo Thông, thiếu gia chủ có biết không?
Dư Hiếu Niên nhanh chóng phiên dịch cho hai người, khiến cho cuộc nói chuyện của hai người được trôi chảy hơn.
- Là y.
An Bội Trinh Nhậm lấy làm kinh hãi, Đằng Nguyên Giáo Thông là nhân vật đứng thứ hai của gia tộc Đằng Nguyên, phái y đi sứ quân Tống, đủ thấy triều đình Nhật Bản đối với quân Tống coi trọng thế nào, đương nhiên, tin tức gia tộc An Bội cũng không được nhạy bén, bọn họ không biết chuyện Trường Kì đã bị quân Tống chiếm lĩnh, mà chỉ biết Bình Dã Cát tập kích quân Tống, toàn quân bị tiêu diệt.
Yên lặng chốc lát, An Bội Trinh Nhậm lại hỏi:
- Phạm ngự sử có tiện nói cho ta biết, triều đình Nhật Bản phái Đằng Nguyên Giáo Thông đi sứ quân Tống là vì sao không?
Phạm Ninh cười cười nói:
- Chuyện chính là triều đình Nhật Bản thừa nhận Côn Châu là của Đại Tống, dĩ nhiên, cũng nói đến một số chuyện khác.
- Có liên quan đến Lục Áo quốc sao?
Phạm Ninh cười nhạt, hỏi ngược lại:
- Thiếu gia chủ cảm thấy thế nào?
An Bội Trinh Nhậm thở dài.
- Quả nhiên bị chúng ta đoán trúng, triều đình nhất định yêu cầu quý quân ngừng ủng hộ Lục Áo quốc.
- Quả thật như vậy!
Phạm Ninh nghiêm nghị nói:
- Đằng Nguyên Giáo Thông yêu cầu rõ ràng chúng ta dừng ủng hộ gia tộc An Bội, cũng coi nó như điều kiện hàng đầu thừa nhận Côn Châu thuộc lãnh thổ Đại Tống.
- Vậy quyết định sau cùng? An Bội Trinh Nhậm lo lắng không yên hỏi.
Phạm Ninh thấy vẻ mặt hắn ta khẩn trương, liền cười lên.
- Thiếu gia chủ không cần quá lo lắng, một con đường đi không thông, còn có thể đi con đường khác, chúng ta xác thực đồng ý thu lại giáo đầu quân sự, cũng bằng lòng không tiếp viện binh khí cho các ngươi nữa, nhưng mua bán bình thường triều đình Nhật Bản lại không thể ngăn cản, nếu như Lục Áo quốc có nhiều vàng bạc, chúng ta có thể lấy phương thức mua bán đem binh giáp cùng lương thực bán cho các ngươi, không phải là ổn thỏa sao?
An Bội Trinh Nhậm hết sức vui mừng, thứ gia tộc An Bội không thiếu nhất chính là bạc trắng cùng hoàng kim, An Bội gia tộc nắm giữ mấy mỏ bạc cùng hai mỏ vàng nổi danh của Nhật Bản, nhưng nhiều núi thiếu đất, sản lượng lương thực rất thấp, hàng năm đều phải sử dụng số lớn vàng bạc đi Đông Hải Đạo mua lương thực, ngoài ra, kỹ thuật quân sự của Lục Áo quốc cũng lạc hậu, không có chiến đao tiên tiến, cung tên cùng áo giáp, mà quân Tống có áo giáp cùng lương thực vừa vặn là vật tư chiến lược Lục Áo quốc cần thiết, chỉ cần quân Tống chịu tiếp tục mua bán, bọn họ dĩ nhiên nguyện ý cầm vàng bạc ra mua.
- Vàng bạc chúng ta có dự trữ, hy vọng lần này ta đi sứ, có thể đạt được mua bán hai bên hài lòng.
- Mua bán cụ thể, thiếu gia chủ có thể cùng Dư phán quan nói tỉ mỉ, ta còn một đề nghị cho thiếu gia chủ.
- Phạm ngự sử mời nói!
Phạm Ninh chậm rãi nói:
- Quân đội Lục Áo quốc trong lúc tấn công sắc bén, cũng phải chú ý phòng bị nguy hiểm ở sau lưng.
Phạm Ninh nói nguy hiểm sau lưng đương nhiên không phải chỉ quân Tống, An Bội Trinh Nhậm suy nghĩ qua, nhất thời tỉnh ngộ.
- Ngươi nói là gia tộc Thanh Nguyên?
Gia tộc An Bội của Lục Áo quốc cùng gia tộc Thanh Nguyên của Xuất Vũ quốc được xem là hai gia tộc quyền thế lớn của Đông Sơn Đạo, trong lịch sử, gia tộc An Bội cuối cùng diệt vong, chính là gia tộc Thanh Nguyên từ phía sau xuất binh, phối hợp với quân đội Nguyên Lại Nghĩa tiêu diệt An Bội Trinh Nhậm.
Phạm Ninh nhàn nhạt nói:
- Nếu như ta là Nguyên Lại Nghĩa, ta nhất định thuyết phục Xuất Vũ quốc xuất binh tham gia chiến đấu, Lục Áo quốc hai mặt nam bắc giáp công, chỉ sợ đã nguy hiểm rồi.
An Bội Trinh Nhậm dĩ nhiên còn nhớ hai năm trước Thanh Nguyên Quang Lại luôn trách mắng gia tộc An Bội vượt qua biên giới khai thác bụi vàng, Thanh Nguyên thị đã sớm đỏ con mắt với mỏ bạc cùng mỏ vàng của An Bội thị, nếu như triều đình dùng điều kiện này xúi giục Thanh Nguyên Quang Lại xuất binh, thật sự có thể thuyết phục bọn họ.
An Bội Trinh Nhậm càng nghĩ càng có thể, hắn ta không yên tâm hỏi:
- Phạm ngự sử có đề xuất gì?
- Ta đề nghị các ngươi tạm thời cùng triều đình hoà giải ngừng chiến đấu, muốn diệt trừ bên ngoài trước phải ổn định bên trong, tập trung binh lực giải quyết uy hiếp từ Xuất Vũ quốc, thống nhất Đông Sơn Đạo, tiếp theo mới có khả năng lớn hơn đối đầu với triều đình.
Dư Hiếu Niên bên cạnh càng nghe càng kinh hãi, Phạm Ninh vì làm suy yếu thế lực hai gia tộc đông bắc, không tiếc lời xúi giục hai gia tộc lớn này sống chết đối đầu, An Bội Trinh Nhậm hình như thật sự động lòng.
Lúc này, Phạm Ninh đứng lên nói:
- Dư phán quan, tiếp theo ngươi tới cùng An Bội thiếu gia chủ thương lượng chuyện mua binh giáp cùng lương thực, vấn đề không thể quyết định, bất cứ lúc nào cũng có thể tới hỏi ta.
Trải qua hai lần hiệp lực, An Bội Trinh Nhậm cuối cùng lấy giá cả một triệu lượng bạc trắng cùng mười nghìn lượng hoàng kim mua mười nghìn bộ vũ khí cùng năm chục nghìn thạch lương thực, trong đó một bộ vũ khí bao gồm một chiếc áo giáp, một thanh giáo (thương), một thanh kiếm của kị binh cùng một bộ cung tên.
Dĩ nhiên, bởi vì là áo giáp da, cho nên giá thành khá thấp, nếu như là áo giáp sắt, giá cả sẽ không giống thế, bộ vũ khí này giá thành chỉ chừng ba mươi xâu tiền, lấy giá tiền gấp ba bán cho Lục Áo quốc, đã xem như giá cả có lương tâm.
Đắt tiền là lương thực, mười nghìn lượng hoàng kim mua năm chục nghìn thạch gạo, có phần lòng dạ hiểm độc, phải biết rằng ở Đại Tống, mười nghìn lượng hoàng kim có thể mua ba trăm nghìn thạch gạo, Nhật Bản sản xuất lương thực giá còn rẻ hơn, Phạm Ninh lấy giá cả gấp sáu lần bán cho đối phương, An Bội Trinh Nhậm sao lại không biết?
Chẳng qua nhìn trên vấn đề quân Tống chịu tiếp tục bán vũ khí cho Lục Áo quốc, giá cả lương thực này An Bội Trinh Nhậm cũng chỉ có thể nhắm mắt chấp nhận.
Hơn nữa quân Tống dùng thuyền giao hàng hóa đến cửa, bọn họ bớt đi được đường xá vất vả vận chuyển lương thực, mà triều đình sắp chặn lương thực của bọn họ.
Năm ngày sau, Địch Thanh cùng trung quan Bàng Trung trở lại Đường huyện, Phạm Ninh đem chuyện thỏa thuận cùng Nhật Bản bàn giao với Bàng Trung, để y trở về báo lại thiên tử, sau khi đóng thêm ấn ngọc tỷ thỏa thuận mới thật sự có hiệu lực.
Địch Thanh rời đi thì ngay hôm sau, Chu Bội đi du ngoạn gần mười ngày cuối cùng cũng chịu trở về Đường huyện.
Những ngày qua Chu Bội đi cùng Kiếm Mai Tử và Từ Khánh, đi theo anh em Minh Nhân, Minh Lễ đi một chuyến tới bộ lạc của người Côn tộc, hiểu biết thêm về cuộc sống người thổ dân mà nàng chưa từng thấy qua.
Trong phòng, Chu Bội vui mừng liếc nhìn lễ vật người Côn tộc tặng nàng, một tấm da gấu già đặt lên giường, ngoài ra còn có minh châu, san hô, con đồi mồi cùng châu báu quý giá.