- A Ninh, không ngờ bọn họ rất hiếu khách, hơn nữa còn giản dị mộc mạc, muội còn cho đám con nít một ít bánh ngọt, bọn họ lại tặng cho muội nhiều châu báu quý giá như vậy, còn tặng một tấm da gấu.
Phạm Ninh khó hiểu hỏi:
- Muội lấy bánh ngọt ở đâu ra?
Hắn nhớ rõ ràng, Chu Bội chỉ mang theo một cái bọc quần áo nhỏ, bánh ngọt lấy ở đâu?
- Đương nhiên là tự làm.
Chu Bội cười hì hì.
- Không tin phải không? Kiếm tỷ biết làm bánh trôi nước cùng bánh chưng, còn đem đậu đỏ xay nhuyễn, nặn thành bánh bao nhỏ, muội cũng học được.
Phạm Ninh nhìn Kiếm Mai Tử, Kiếm Mai Tử lạnh lùng cười, xem như thừa nhận.
- Huynh tin tưởng mọi người biết làm, nhưng nguyên liệu thì sao? Bột mì, trứng gà, đậu đỏ, đường, dầu, những thứ này lấy ở đâu?
- Đương nhiên là mua ở tiệm tạp hóa, ở đó cái gì cũng có.
Phạm Ninh nửa tin nửa ngờ, lại hỏi Minh Nhân cùng Minh Lễ ngồi một bên.
- Là thật sao, mấy cái bánh ngọt có thể đổi lấy nhiều của quý như vậy.
Minh Nhân thở dài.
- Làm gì có chuyện dễ dàng như thế, Bội cô nương dạy phụ nữ Côn tộc nhào bột, làm bánh ngọt, dạy các nàng dùng nồi, dùng lồng hấp như thế nào, dạy được mấy ngày, một trăm phụ nữ Côn tộc cũng học được, người ta cảm ơn nàng, mới tặng nhiều lễ vật quý giá.
Như vậy mới hợp lí, người Côn tộc cũng không phải ngốc, mấy cái bánh ngọt nhỏ mà có thể đổi được châu báu quý giá, làm sao có thể.
Phạm Ninh liếc nhìn Chu Bội, thấy nàng bĩu môi ngồi ở một chỗ, lộ vẻ không vui, rõ ràng Minh Nhân không giữ được bí mật của nàng.
Phạm Ninh cười hỏi Minh Nhân cùng Minh Lễ.
- Vậy các huynh kiếm được bao nhiêu?
Minh Lễ thở dài.
- Đừng nói nữa, lần này chúng ta lỗ vốn thê thảm.
Minh Nhân ở bên cạnh đáp lại.
- Trước kia chưa từng lỗ vốn.
Chu Bội không nhịn được cười lạnh nói:
- Đừng nghe bọn họ nói nhảm, lúc trở về, cả đường đi miệng cười không khép được.
Phạm Ninh ôm hai bả vai của huynh đệ, cười híp mắt nói:
- Đệ biết các huynh, cả ngày lẫn đêm đếm bạc than nghèo, thành thật khai báo, lần này kiếm bao nhiêu?
- Quả thật không có kiếm tiền như lần trước, đây là nói thật.
Minh Nhân cười khổ.
- Vì cùng bọn họ làm quan hệ tốt, chúng ta mang tới nồi bát gáo chậu tất cả đưa cho bọn họ làm lễ vật, còn tặng một trăm con dao găm, cuối cùng chúng ta bán trà bánh, dạy bọn họ nấu trà, bọn họ rất thích, coi như không tồi, một viên đậu vàng đổi lấy một bánh trà, lãi gấp mười, còn đổi được minh châu cùng đồi mồi, ốc biển, lãi khá thấp.
Phạm Ninh trong lòng khẽ động, muốn nhìn thử đậu vàng.
- Đậu vàng là gì?
Minh Nhân lề mề lấy ra từ trong túi một viên đậu vàng vàng óng ánh, đặt ở trên tay Phạm Ninh, Phạm Ninh xách lên túi đậu vàng của bọn họ, có lẽ nặng ba mươi bốn mươi cân, ít nhất phải bốn năm trăm lượng vàng, hai người này lại kiếm được một khoản tiền nhỏ, Phạm Ninh nhặt lên một viên đậu vàng, ngắm nó dưới ánh mặt trời, nheo mắt nhìn kỹ, thật sự là viên vàng tan ra tạo thành, điều này nói lên Côn Châu có vàng vụn, Phạm Ninh vội vàng hỏi:
- Bọn họ tìm thấy ở đâu?
- Chúng ta không hỏi.
Minh Lễ cẩn thận nói.
- Nói bậy, các huynh làm sao có thể không hỏi, mau nói! Tìm thấy ở đâu?
Anh em hai người chỉ đành ấp úng nói:
- Ở phía bắc bờ biển, bên trong một con sông nhỏ rất cạn, nói trong sông có rất nhiều vàng vụn, bọn họ cũng không lạ gì, chúng ta định ngày mai sẽ đi đào vàng.
Phạm Ninh đưa tay ra.
- Đem bản đồ đưa cho đệ xem.
Hắn rất hiểu hai anh em này, nếu muốn đi đào vàng, nhất định đã chuẩn bị xong xuôi hết.
Không biết làm sao, Minh Nhân chỉ đành từ trong ngực mò ra một tấm bản đồ vẽ tay, đưa cho Phạm Ninh.
- Đây là bọn họ vẽ, chúng ta cũng phải đến hiện trường tìm.
Phạm Ninh nhìn qua bản đồ cười lên, nơi này là bãi nuôi ngựa phía bắc, ở mặt bắc Côn Châu, cách bờ biển chừng hai trăm dặm có một đường đến dãy núi có núi lửa chạy dài mấy trăm dặm, trên dãy núi rừng rậm nguyên sơ tươi tốt bao trùm, vô số sông nhỏ tạo thành mười mấy con sông đổ xuống, hướng bắc chảy vào Kình Hải, những vàng vụn này chắc là từ trong núi Ức Vạn Niên tích tụ xuống tạo thành.
Phạm Ninh cười nói:
- Sáng sớm ngày kia đệ phải đi phía bắc tuần tra, các huynh có thể đi cùng thuyển của đệ, sau đó đi tìm mỏ vàng vụn của các huynh.
- A Ninh, muội cũng muốn đi. Chu Bội nhỏ giọng nói.
- Muội mới trở về, không thấy mệt sao?
- Còn có ngày mai để nghỉ ngơi mà, nghỉ ngơi một ngày là đủ rồi, dù sao cũng ngồi thuyền, có đúng không?
Phạm Ninh đi bắc tuần tra cũng không phải chuyện đặc biệt, hắn gật đầu cười.
- Nếu muội cũng muốn đi, vậy thì cùng nhau đi bắc.
Trời vừa sáng, một chiếc thuyền lớn rời khỏi bến thuyền Đường huyện, đi về hướng phía bắc Côn Châu.
Phạm Ninh đi bắc có hai chuyện quan trọng, một là kiểm tra tình hình nuôi dưỡng kiểu chăn nuôi thả của bãi cỏ phía đông, lần này triều Tống đưa đến tiếp tế chủ yếu lấy súc vật làm đầu, bao gồm năm trăm con trâu, hai nghìn con dê cùng gần nghìn con la ngựa và lừa, cộng thêm ba nghìn con dê cùng hai trăm con trâu đưa tới trong năm nay, bãi cỏ phía đông đã tạo thành một căn cứ nuôi dưỡng kiểu chăn nuôi thả rất lớn, tương lai Côn tộc có thêm rất nhiều súc vật kéo cùng lông dê và thịt dê.
Chuyện thứ hai là xem xét Khố Hiệt đảo, mùa đông năm ngoái lưu lại một đội binh lính đóng quân ở Khố Hiệt đảo, bọn họ trong khi chịu đựng qua mùa đông cũng phái đến một người báo tin tức ngoài ý muốn.
Bọn họ phát hiện trên đảo Khố Hiệt có một đám ngựa hoang to khỏe sinh sống, tin tức này đã được người Côn tộc gốc của Khố Hiệt đảo chứng nhận, đúng là có một đám ngựa hoang, số lượng lớn chừng trăm con.
Tin tức này khiến Phạm Ninh cùng các quan viên Quần Mục Ty rất kích động, nếu như bắt được đám ngựa hoang này, đưa đến Côn Châu, mang đến cơ hội bồi dưỡng ngựa chiến đấu tốt hơn.
Ngoài ra, Phạm Ninh còn có một suy nghĩ to gan, có thể để người Côn tộc ra mặt dùng lương thực đổi lấy ngựa của bộ tộc Thất Vi cùng bộ tộc Nữ Chân* sinh sống ở lưu vực sông Hắc Thủy. (Dân tộc Nữ Chân*: dân tộc thiểu số thời cổ, tổ tiên của dân tộc Mãn, cư trú ở vùng Cát Lâm, Hắc Long Giang, Trung Quốc)
Dĩ nhiên, cái ý nghĩ này thực tế có làm được hay không lại là một chuyện, coi như có thể thay đổi thực hiện, cũng là chuyện của mấy năm sau, điều kiện trước tiên là phải đào tạo tốt thám tử Côn tộc mới có thể nói đến.
Lần này Phạm Ninh đi bắc trừ hai chuyện chính sự, còn có một chuyện riêng, thiên tử đã quyết định khen thưởng cho Chu Nguyên Phong một mảnh ruộng đất hoặc là một hòn đảo của Côn Châu, để khen ngợi cống hiến của ông đối với sự nghiệp chăn ngựa Đại Tống.
Được Chu Nguyên Phong nhờ cậy, Phạm Ninh lần này đi bắc cũng là thay Chu Nguyên Phong chọn một hòn đảo vừa ý.
Sáng sớm hai ngày sau, thuyền đã tới bãi chăn nuôi đông bắc, lái vào một nơi giáp vịnh, từ từ cập bến, trên bờ là bãi cỏ mênh mông vô tận, xa xa còn thấy bóng dáng dãy núi.
Chu Bội nhìn chăm chú con sông nhỏ quanh co trên bờ, đột nhiên hỏi: