- A Ninh, huynh nói trong con sông nhỏ này có vàng vụn không?
Phạm Ninh cười.
- Vàng vụn tạo thành nhờ có núi lửa, dựa theo quy luật mà nói, các con sông Côn Châu đều có vàng vụn, chỉ là vấn đề có nhiều hay ít.
Chu Bội quay đầu nhìn Minh Nhân cùng Minh Lễ cười nói:
- Có nghe thấy không, mau cầm theo cái cuốc xuống thuyền.
Minh Nhân cùng Minh Lễ biết nàng đang cố ý chê cười mình, giả bộ không nghe thấy, Minh Nhân hỏi:
- A Ninh, nơi chăn nuôi ở đâu?
Phạm Ninh cười nói:
- Còn phải cưỡi ngựa đi mất nửa giờ, thuyền bè đỗ lại đây một ngày, cùng đi xem nơi chăn nuôi.
Minh Lễ cùng Minh Nhân nhìn qua sông nhỏ trên bờ, nghĩ đến vàng vụn trong sông, bọn họ làm sao có thể ngồi yên, hai người hai miệng đồng thanh nói:
- Chúng ta không đi.
Phạm Ninh cười ha ha.
- Tùy các huynh.
Hắn lại hỏi Chu Bội.
- A Bội cùng huynh đi xem dê hay là cùng bọn họ đi đào vàng?
- Đương nhiên muội cùng huynh đi xem dê con.
Mọi người chia binh làm hai đường, Từ Khánh cùng Minh Nhân, Minh Lễ đi xem vàng vụn, Phạm Ninh dẫn Chu Bội đi tới nơi chăn nuôi.
- A Bội, Kiếm tỷ đâu?
Cưỡi ngựa chạy qua một dặm, Phạm Ninh chợt phát hiện Kiếm Mai Tử không đi theo, không khỏi kinh ngạc hỏi.
- Cô ấy nói say sóng khó chịu, muốn nghỉ ngơi, không đi theo ta, A Nhã đang chăm sóc cô ấy.
- Thật là hiếm thấy, chúng ta đi thôi.
Hai người phóng ngựa ở trên đồng bằng lao vùn vụt, mùa xuân Côn Châu so với phương nam chậm hơn nửa tháng, lúc này Côn Châu mới là lúc tràn ngập sắc xuân.
Trong đồng bằng nở đầy các loại hoa dại đẹp đẽ, phần lớn nở rộ ở đỉnh thân cây, màu sắc tươi đẹp, cung màu hồng, màu hồng đào, màu vàng nhạt, màu tím đỏ, các loại hoa không biết tên hội tụ lại thành khóm, cuồn cuộn thành quả cầu, nhiều bó, từng tầng một, giống như gấm hoa bảy màu rải trên bầu trời, dưới ánh mặt trời ấm áp khoe sắc, tràn đầy màu sắc ánh sáng, khiến lòng người say mê.
Chu Bội đã không muốn đi nữa rồi, nàng hái hoa dại bó lại, đan thành một vòng hoa, Phạm Ninh ngồi dưới cỏ trên sườn núi, thưởng thức biển hoa dài mấy trăm dặm, thưởng thức Chu Bội giống như tiên nữ dạo chơi giữa biển hoa, làm lòng hắn say mê.
- A Ninh, huynh giúp muội đội vòng hoa.
Chu Bội cười tủm tỉm chạy đến ngồi xuống bên cạnh Phạm Ninh, đem vòng hoa đưa cho hắn.
Phạm Ninh nhận lấy vòng hoa, quỳ xuống sau lưng nàng, cẩn thận đội lên, cổ nàng trắng như tuyết óng ánh phơi bày trước mặt Phạm Ninh, Phạm Ninh trong lòng lặng lẽ dấy lên ngọn lửa, hắn không kìm lòng được hôn nhẹ lên cần cổ trắng như tuyết.
Thân thể Chu Bội lập tức cứng lại, nàng cũng không có nổi giận như trước, mà thẹn thùng cúi đầu.
Lửa trong lòng Phạm Ninh bắt đầu cháy lên rừng rực, hắn từ từ nâng cằm Chu Bội lên, nhìn đôi môi đỏ thắm đầy đặn của nàng, cúi đầu hôn xuống.
Chu Bội ưm một tiếng, lại bị lạc trong hơi thở nam tính mãnh liệt của Phạm Ninh.
Trong gió xuân ấm áp rộn ràng, hai người trẻ tuổi ôm chặt nhau, hoàn toàn bị lạc trong biển hoa vô tận.
.....
Lúc xế chiều, Phạm Ninh và Chu Bội cùng cưỡi một con ngựa, ở trên thảo nguyên đi dạo, Chu Bội rúc vào trong ngực người yêu, thỉnh thoảng ngẩng đầu thẹn thùng nhìn, Phạm Ninh cúi đầu hôn xuống đôi môi đỏ mọng của nàng.
- A Ninh, không đi căn cứ chăn nuôi có ảnh hưởng gì không?
Chu Bội bất an hỏi.
- Không sao.
Phạm Ninh cười nói:
- Sau khi trở về thị sát cũng được, bên kia có quan viên đặc biệt phụ trách, huynh không bắt buộc phải đi.
Lúc này, hai người đi lên một sườn núi cao, xa xa nhìn thấy mặt biển xanh đậm, thuyền lớn cũng xuất hiện trong tầm mắt, Chu Bội hoảng hốt vội nói:
- Muội cưỡi ngựa của mình, để cho bọn họ nhìn thấy sẽ cười nhạo muội mất.
Phạm Ninh cũng nhìn thấy binh lính ở xa, hắn nhảy xuống ngựa, bế nàng xuống ngựa, lại không nhịn được ôm nàng vào trong ngực, Chu Bội đỏ mặt vội vàng đẩy hắn ra.
- Huynh cái người xấu lòng tham không đáy, sẽ bị người khác nhìn thấy đó.
Khó khăn lắm mới tránh thoát nụ hôn sói của hắn, Chu Bội mặt đỏ ửng, vội vàng chỉnh sửa quần áo và tóc, lúc này mới leo lên ngựa.
Bây giờ, Chu Bội đã khôi phục trạng thái bình thường, nàng trợn mắt hung dữ nhìn Phạm Ninh nói:
- Bản cô nương hôm nay gặp người không quen, lại bị tên háo sắc huynh chà đạp.
- Này! Này! Còn chưa tới mức 'chà đạp'.
- Trong mắt muội chẳng khác là bao, tiểu tử thối, huynh làm sao ăn nói với muội đây?
Phạm Ninh gãi đầu cười nói:
- Đương nhiên là cưới muội về nhà, nếu không thì việc hôn nhân của chúng ta lược bớt đi, tối nay chúng ta bái đường thành thân, muội chuyển đến trong khoang thuyền của huynh ngủ.
Chu Bội nghe được tiểu tử lưu manh muốn cưới mình về nhà, trong lòng ngọt lịm, liếc hắn nói:
- Huynh nghĩ hay quá nhỉ, bảo cha huynh gặp tổ phụ ta cầu thân, sau đó định ngày đính hôn mới có thể bái đường thành thân.
- Sau đó thì sao.
Phạm Ninh cười hì hì lại hỏi.
- Sau đó cái đầu huynh!
Khuôn mặt thanh tú của Chu Bội đỏ ửng thẹn thùng, không để ý đến hắn, phóng ngựa nhanh về phía thuyền lớn.
Phạm Ninh trong lòng gấp gáp, hắn cũng quay đầu lên ngựa, chạy về phía con sông nhỏ cách vài dặm.
Còn chưa tới bờ sông đã nghe thấy tiếng Minh Lễ hưng phấn hô to:
- Bên này cũng có! Viên này thật là lớn.
Phạm Ninh trong lòng kinh ngạc, không lẽ bọn họ thật sự tìm thấy vàng?
Hắn phóng ngựa chạy lên sườn núi, chỉ thấy con sông nhỏ cách mười mấy bước dưới sườn núi, Minh Nhân cùng Minh Lễ chỉ mặc quần đùi, tóc cùng mặt đều là nước, Minh Nhân cầm một cái mẹt vớt bùn cát từ trong sông lên, nước sông không sâu, chỉ đến eo, Từ Khánh cùng Minh Lễ ở bên bờ đào bới tìm được viên vàng trong bùn đất.
Phạm Ninh cưỡi ngựa chậm rãi tiến đến, cười hỏi:
- Tìm được vàng sao?
Minh Lễ ngẩng đầu nhìn thấy Phạm Ninh, vui vẻ nói:
- Côn Châu nhất định là vùng đất có nhiều bảo vật, tùy tiện tìm một con sông cũng có vàng.
Phạm Ninh không tin.
- Thật sự tìm thấy?
Từ Khánh cười nói:
- Tiểu quan nhân, thật sự có vàng, là vàng vụn, chúng ta một ngày tìm được gần một cân.
- Một cân?
Phạm Ninh sợ hết hồn, bình thường đào vàng mất mấy ngày đào được bao nhiêu tấn bùn đất mới tìm được mấy lượng vàng, bọn họ chẳng có dụng cụ gì, chỉ gạt bỏ bùn đất đã có thể tìm thấy một cân.
Hắn nhảy xuống ngựa, tiến lên đưa tay hỏi Minh Lễ:
- Vàng ở đâu? Mau cho đệ xem.
Minh Lễ không tình nguyện từ trong ngực lấy ra một cái bao bố nhỏ, đưa cho Phạm Ninh, Phạm Ninh cầm lấy áng chừng, thật sự được một cân, hắn lại mở ra, bên trong đều là vàng vụn lóa mắt, lớn thì như hạt ngọc, nhỏ thì như đậu xanh.
Một cân mười sáu lượng, một lượng vàng có thể đổi mười xâu tiền, hơn nửa ngày đào được một trăm sáu mươi xâu tiền, buôn bán cái này không tồi.
Phạm Ninh đem bao bố trả lại cho cậu ta, cười hỏi:
- Trước khi trời tối thuyền lớn phải lên đường, các huynh ở lại chỗ này đào vàng, còn muốn cùng đệ đi bắc không?
- Chúng ta đào một canh giờ nữa là đủ.
Minh Nhân ở trong sông la lên.
Vàng mặc dù làm người say mê, nhưng hai người cũng không mê muội, nơi này không phải Bình Giang phủ, chỗ này là hải đảo cách Đại Tống rất xa, bọn họ ở lại chỗ này chắc chắn sẽ mất cái mạng nhỏ.