Hơn nữa, phương bắc lại càng khiến bọn họ mong đợi việc đào vàng dưới sông hơn.
...
Chu Bội cùng Kiếm Mai Tử ở trong một gian khoang thuyền, từ ngoài đi vào trong khoang thuyền, nàng thấy Kiếm Mai Tử đang ngồi trước bàn nhỏ uống trà, vẻ mặt nhàn nhã, nhìn không giống như thân thể khó chịu.
Chu Bội sững sờ.
- Kiếm tỷ, tỷ chẳng phải bị say sóng khó chịu sao?
Kiếm Mai Tử cười như không cười nhìn Chu Bội.
- Buổi sáng không thoải mái, bây giờ đã tốt hơn.
Chu Bội nghi ngờ nhìn nàng.
- Kiếm tỷ, tỷ nói thật đấy chứ?
Kiếm Mai Tử cười ha hả, đứng dậy đi ra ngoài.
- Tới khoang trước đổi bộ đồ khác đi, sau lưng muội toàn là bùn đất kìa!
Chu Bội đột nhiên hiểu, nàng vừa tức vừa giận, ánh mắt đỏ lên.
- Tỷ... tỷ cố ý để cho tên tiểu tử thối kia có cơ hội bắt nạt ta.
Kiếm Mai Tử trong lòng hơi áy náy, cô ấy mười hai năm qua chưa từng rời khỏi Chu Bội, lần này mặc dù là tốt cho Chu Bội, nhưng cô cũng mượn cớ giả bộ bệnh.
Nàng vội vàng ôm Chu Bội, nhỏ giọng nói:
- Ta nhìn muội từ khi còn nhỏ cho đến lớn như bây giờ, suy nghĩ của muội ta hiểu rõ hơn bất kì ai, Phạm thiếu lang từ lúc ngây ngô, muội đã cùng hắn lớn lên, nhìn hắn ngày càng ưu tú, hắn bây giờ ở Côn Châu, muội còn có cơ hội, một khi hắn trở lại Đại Tống, không biết bao nhiêu tiểu nương tử như hoa như ngọc vây quanh hắn, thậm chí ta còn lo lắng hắn sẽ trở thành phò mã, A Bội, khi đó muội hối hận cũng không kịp.
Chu Bội chậm chạp cúi đầu xuống, thấp giọng nói:
- Kiếm tỷ, hắn thật sự sẽ trở thành phò mã sao?
- Rất có thể! Ta nghe Từ Khánh nói, Triệu Tông Thực có một muội muội, lớn hơn muội một tuổi, y có ý định cùng Phạm Ninh kết thông gia, còn có Tào gia, Tào gia cũng muốn chọn hắn là rể, trước kia tuổi tác hắn còn nhỏ, tạm thời không nhắc đến hôn nhân, nhưng bây giờ hắn đã mười tám, đã đến tuổi lấy vợ lập gia đình, muội cũng mười sáu tuổi, nếu không ta làm sao hiểu ngươi đồng ý tới Côn Châu?
- Kiếm tỷ, hắn nói hắn luôn rất thích ta.
- Ta biết, muội từ nhỏ cũng rất thích hắn, hai ngươi cùng nhau lớn lên, đã sớm tâm đầu ý hợp, nhưng nếu như hai người không vượt qua mối quan hệ này, đến cuối cùng bỏ lỡ, hắn cưới cô gái khác, muội nguyện ý gả cho hắn làm thiếp sao?
Chu Bội cắn răng nói:
- Hắn nếu dám cả gan lấy đàn bà khác, ta thà một kiếm giết chết hắn.
- Đừng nói lời ngu ngốc, nhanh đi thay quần áo, trang điểm thêm, sắp ăn tối rồi.
Chu Bội đáp lời một tiếng, vội vàng đi vào trong phòng thay quần áo, A Nhã đầu óc mơ hồ vội vã theo vào phòng giúp Chu Bội thay áo.
Lúc hoàng hôn, một tên lính ở đầu thuyền thổi kèn phát lệnh, Minh Nhân cùng Minh Lễ lưu luyến không dứt mà lên bờ, mang theo thu hoạch nặng trịch lên thuyền.
Thuyền gỡ dây thừng, từ từ rời khỏi bến tàu, tiếp tục hướng về phía bắc mà đi.
Trong khoang thuyền chính đặc biệt náo nhiệt, mọi người ngồi ăn cơm tối cùng nhau, lần này đi bắc, Phạm Ninh ngoại trừ mang theo Minh Nhân, Minh Lễ cùng với chủ tớ Chu Bội ra, còn có mười mấy tên lính.
Người triều Tống đã có thể ngồi ở trên bàn lớn ăn cơm, nhưng trên thực tế vẫn định ra cơm phần, mỗi người dùng khay gỗ của mình lấy một phần cơm canh, các loại thức ăn cũng chia nhỏ ra, đựng trong đĩa nhỏ, thích phần nào lấy phần đó.
Binh lính ngồi ở mấy bàn lớn bên ngoài ăn cơm, uống chút rượu nhạt, Phạm Ninh cùng Chu Bội, Kiếm Mai Tử, A Nhã cùng với Minh Nhân, Minh Lễ ngồi trước bàn gỗ lớn, còn Từ Khánh ngồi chung một chỗ với binh lính, các binh lính cực kỳ tôn sùng giáo đầu võ học là y, tất cả binh lính đều muốn khi còn ở nơi này học được một hai chiêu từ y.
Chu Bội ngồi bên cạnh Phạm Ninh, đương nhiên, nàng luôn luôn ngồi bên cạnh Phạm Ninh, chỉ là hôm nay đặc biệt hơn, nàng cùng Phạm Ninh ngồi rất gần, hai người gần như vai kề vai, rất tự nhiên rót rượu cho Phạm Ninh, có dáng vẻ của bà chủ nhỏ.
Minh Nhân và Minh Lễ còn đắm chìm trong niềm vui mừng đào vàng, lúc này, Minh Nhân phát hiện ra khác thường, Chu Bội cùng Phạm Ninh ngồi quá gần, cơ thể cũng sắp sát nhau rồi, ánh mắt cậu đột nhiên trợn tròn, không đúng! Hai người này có gian tình.
Cậu nhẹ nhàng ở bên dưới đá Minh Lễ một cái, không lên tiếng che giấu nét mặt nhìn về phía đối phương ra hiệu, Minh Lễ ngẩng đầu lên, nhìn qua Phạm Ninh cùng Chu Bội, đúng lúc nhìn thấy Phạm Ninh đầy tình ý liên tục rót rượu cho Chu Bội, Chu Bội thản nhiên cười, véo mu bàn tay Phạm Ninh, công khai liếc mắt đưa tình.
Minh Lễ nhất thời ngạc nhiên, xảy ra chuyện gì đây?
Minh Lễ vừa muốn mở miệng cười nhạo hai người, một chiếc xương nhỏ 'Vèo! ' bắn đến chính giữa trán cậu ta, khiến đầu cậu ta đau rát.
Lúc này cậu ta mới phát hiện Kiếm Mai Tử đang trợn mắt hung dữ nhìn, cậu ta chột dạ trong lòng, vội vàng đá nhẹ Minh Nhân, cúi đầu ăn cơm, Minh Nhân cũng nhìn thấy ý định giết người trong mắt Kiếm Mai Tử, cậu liền gấp rút cúi đầu uống canh.
Hai người cúi đầu nháy mắt, ngón tay viết chữ trên mu bàn tay đối phương trao đổi, người khác nhìn không hiểu hai người bọn họ viết chữ nguệch ngoạc gì, chính bọn họ thì rất rõ, đây là tuyệt kỹ ăn gian lúc đi học bọn họ luyện được.
"Lúc nào thì ở chung với nhau?"
"Không biết! Có phải là buổi sáng hay không? Bọn họ cùng nhau cưỡi ngựa tới căn cứ chăn nuôi."
"Có thể, ngày hôm qua ăn cơm bọn họ còn cách một thước rộng, hôm nay chỉ còn lại nửa tấc."
"Có phải A Ninh nắm lấy Chu Bội rồi?"
"Ta cảm thấy gần giống, trở về báo tin mừng cho đại nương nhận bao lì xì thôi."
"Còn Chu lão gia tử bên kia, không đòi được một ngàn xâu tiền, thật có lỗi với tin tức này!"
Hai người càng viết càng đắc ý, bắt đầu tưởng tượng tình cảnh uống rượu mừng.
- Hai người các huynh.
Phạm Ninh lúc này phát hiện hai người khác thường, cười nói:
- Còn đang hưng phấn chuyện vàng vụn sao?
- Nghe Từ Khánh nói, các huynh đào được không ít vàng vụn, còn không lấy ra cho mọi người nhìn xem? Chu Bội cười bổ sung nói.
Minh Nhân cười ha hả, tiền tài không thể để lộ ra ngoài, trong phòng lớn nhiều người ăn cơm như vậy, cậu làm sao có thể lấy vàng ra.
- Vàng vụn ở trong phòng, chỗ ta có một viên vàng lớn nhất, cho muội xem qua.
Minh Nhân lấy ra một viên vàng vụn to như hạt đậu tằm từ trong ngực, đưa cho Chu Bội.
Chu Bội nhận lấy vàng vụn xem qua, không nhịn được thở dài nói:
- A Ninh, chàng nhìn viên vàng vụn này, lại lớn như thế.
Phạm Ninh cũng nhận lấy vàng vụn nhìn kỹ, hắn cười nói:
- Độ thuần không tệ, nhưng mà đây hẳn không phải viên vàng vụn lướn nhất các huynh đào được chứ?
Minh Lễ khẳng định nói:
- Chúng ta dám thề với trời, đây chính là vàng vụn lớn nhất.
Phạm Ninh đem vàng vụn ném lại cho bọn họ, lắc đầu nói:
- Dựa vào hiểu biết của đệ đối với hai người, các huynh cũng coi như phú khả địch quốc (của cải giàu có, sung túc ngang với một nước), lại cả ngày kêu nghèo không có cơm ăn.
Hắn cười nói với Chu Bội.
- Muội không nên hỏi vàng vụn, muội hỏi khối vàng lớn nhất bọn họ hôm nay đào được, xem bọn họ trả lời thế nào?