Minh Nhân cùng Minh Lễ mặt đỏ lên, Minh Lễ nhỏ giọng nói lầm bầm:
- Các người chỉ hỏi vàng vụn, đương nhiên ta chỉ trả lời vàng vụn.
Chu Bội giận đến mặt đỏ lên trợn mắt dữ tợn nhìn bọn họ:
- Hai người các ngươi, lại giở trò nhỏ mọn này với ta, tốt lắm, chúng ta cứ chờ xem!
Minh Nhân cùng Minh Lễ nhất thời hối hận, đắc tội Chu Bội, cuộc sống sau này của bọn họ sẽ rất khó khăn.
Minh Nhân vội vàng giải thích:
- A Bội, không phải chúng ta không lấy ra, mà là quá nhiều người phía sau, vàng lại là loại khiến lòng người dễ sinh ra ý nghĩ xấu, không may....
Phạm Ninh cười hoà giải.
- Huynh đem vàng vụn trong tay các huynh đưa cho Chu Bội, coi như nói xin lỗi, Chu Bội sẽ không tức giận nữa.
Minh Lễ không bỏ được, Minh Nhân lại đá cậu ta một cái, Minh Lễ chỉ đành phải đem vàng vụn thả trên bàn.
Phạm Ninh cười đem vàng vụn đưa cho Chu Bội.
- Đừng giận, nếu bọn họ không cẩn thận, hai cái mạng nhỏ đã sớm bị người khác tính kế rồi, trở về huynh bảo bọn họ đem khối vàng cho muội xem.
Có Phạm Ninh nói giúp, Chu Bội lúc này mới hừ một tiếng, đem vàng vụn ném cho bọn họ.
- Cho là ta rất yêu thích vàng của các huynh sao, ta chỉ là xem qua thôi, trả lại cho các huynh.
Minh Lễ mặt mày hớn hở nhận lấy vàng vụn, cậu ta lặng lẽ lấy cái hộp nhỏ ra từ trong ngực, đưa cho Chu Bội.
- Chính là cái này.
Chu Bội mở hộp ra, bên trong cùng là một khối vàng lớn chừng hạt đào, nặng gần hai lạng, quanh năm được nước suối mài giũa cực kỳ bóng loáng.
- Khối này không tệ!
Chu Bội đem cái hộp đưa cho Phạm Ninh, cười hỏi:
- Cũng là đào được từ trong sông?
- Đến cuối cùng mới phát hiện.
Minh Nhân buồn bã thở dài, nếu như bọn họ còn thời gian, nói không chừng thu hoạch sẽ lớn hơn.
Phạm Ninh cảm thấy rất hứng thú đối với khối vàng này, lại có khối vàng lớn như vậy, điều này nói lên lội trong con sông này trên núi, nhất định là một mỏ giàu vàng rất dễ khai thác.
.....
Sau hai ngày thuyền đến quần đảo bên ngoài Côn Châu, chính là quần đảo Nam Thiên đảo, cũng chính là một trong bốn hòn đảo phương bắc tiếng tăm lừng lẫy ở đời sau, trên thực tế là do mấy chục đảo lớn nhỏ tạo thành, Tróc Trạch đảo lớn nhất có ba nghìn ki-lô- mét vuông, so với Đam Châu còn lớn hơn.
Bị thủy triều đen ảnh hưởng, nơi này có rất nhiều cảng không bị đóng băng, hơn nữa là cảng nước sâu tự nhiên, có thể trực tiếp đỗ thuyền buôn nặng mười nghìn thạch, giá trị chiến lược cực cao, Phạm Ninh đem một loạt quần đảo bắc bộ đặt tên là quần đảo Côn Bắc, trong đó bốn đảo lớn gọi là Huyền Vũ đảo, Sư Tử đảo, Chu Tước đảo, cùng Hùng Bì đảo.
Lần này thiên tử Triệu Trinh ban đất đai cho Chu Nguyên Phong, có thể là một mảnh đất của Côn Châu, cũng có thể là một hòn đảo, Phạm Ninh lần trước cùng Chu Lâm đạt đến nhận thức chung, tốt nhất là lấy một hòn đảo.
Đất đai được ban dĩ nhiên diện tích cũng có hạn chế, không thể vượt qua chu vi hai mươi dặm, nói chung là không thể hơn ba trăm ki-lô- mét vuông.
Phạm Ninh tính toán, cũng chỉ có đảo Chu Tước thích hợp nhất.
Đảo Chu Tước đời sau chính là Sắc Đan đảo, diện tích ước chừng hai trăm năm mươi ki-lô- mét vuông, trên đảo có hai nơi nước sâu cảng tốt tự nhiên, hơn nữa còn là cảng không bị đóng băng.
Thuyền của Phạm Ninh đã tới đảo Chu Tước, mọi người đứng ở mạn thuyền nhìn trên đảo, bốn phía của đảo đều là vách đá thẳng đứng, không có bãi cát, trên đảo rừng rậm dày đặc, xa xa nhìn lại, trên rừng rậm từng đàn chim biển màu trắng sinh sống.
Có lẽ là do ảnh hưởng của núi lửa, trên hải đảo vịnh đông đúc, thuyền gần như có thể lái vào, cũng có thể trực tiếp cập bến sát bờ, nhưng mà trong trí nhớ của Phạm Ninh, đảo Chu Tước chỉ có hai cảng mùa đông không bị đóng băng.
- A Ninh, hình như chàng rất hứng thú với cái hải đảo này, sao thế?
Chu Bội không hiểu hỏi.
Phạm Ninh khẽ mỉm cười.
- Sau này, hải đảo này chính là của tam tổ phụ nàng, cũng coi như hòn đảo của Chu gia nhà nàng.
Chu Bội ánh mắt sáng lên.
- Thật không?
Phạm Ninh gật đầu.
- Tam tổ phụ của nàng bảo ta thay ông chọn một hòn đảo thích hợp, nhìn qua nhìn lại, chỉ có nơi này tốt nhất.
- Vậy trên đảo có thể chăn ngựa không? Chu Bội lại hỏi.
- Ta nhớ phía trước có một bãi cỏ, chúng ta đi qua nhìn xem.
Thuyền dọc theo hướng đông bắc của hòn đảo mà đi, ước chừng đi bảy tám hải lý, một mảnh đồng bằng rộng rãi xuất hiện.
Nơi này không phải đồng cỏ bằng phẳng mà là một đồi núi của đồng bằng, địa hình nhấp nhô, lúc cao lúc thấp, lúc đầu nham thạch núi lửa lởm chởm cũng trải qua mười triệu phong hóa (hiện tượng mất nước kết tinh), đều biến thành đất núi lửa, bao trùm thật dày trên đồi núi thấp.
Bởi vì không có rừng rậm sinh trưởng, rút gọn được bảy tám dặm chiều rộng, dài gần ba mươi dặm đồi núi đồng cỏ, loại đồng cỏ đồi núi cùng đồng cỏ bắc bộ Côn Châu giống nhau, nhưng so với đồng cỏ đồi núi bắc bộ Côn Châu mấy trăm dặm, nơi này chỉ là một đồng cỏ nhỏ.
- Nàng muốn nuôi hơn mười nghìn con dê cùng hơn nghìn con ngựa cũng không thành vấn đề, phía bắc còn có một bãi chăn nuôi nhỏ, là một nửa trong nó.
- Vậy làm sao trú đông qua mùa đông? Chu Bội lo lắng hỏi.
- Hòn đảo này nam bắc có một bến cảng mùa đông không đóng băng, bên bờ cũng không có tuyết rơi, nhất là bãi chăn nuôi phía bắc, liền kề với cảng không đóng băng, bên kia cũng có thể xây dựng chuồng súc vật trú đông.
Ngay cả Minh Nhân cùng Minh Lễ cũng bị thu hút, bọn họ một trái một phải kéo Phạm Ninh nói:
- A Ninh, chúng ta có thể mua đảo hay không?
Phạm Ninh nắm bả vai bọn họ cười nói:
- Phạm gia chúng ta làm sao có thể không có đất ở hải ngoại của riêng mình, các huynh yên tâm đi, ta có kế hoạch lâu dài, một ngày nào đó, con cháu của chúng ta cũng có thể ở hải ngoại xây dựng gia đình của mình.
Đối với Minh Nhân cùng Minh Lễ mà nói, bọn họ cảm thấy đào vàng hứng thú hơn, theo như bản đồ người Côn tộc cho bọn họ, Phạm Ninh rất nhanh tìm được con sông tạo nên nhiều vàng vụn.
Con sông nằm ở góc tây bắc Côn Châu, dài đến hai ba trăm dặm, chỉ sâu hai thước, trong suốt thấy đáy, đáy sông phủ đầy cát sỏi, chỉ là nơi này hết sức hẻo lánh, cách căn cứ chăn ngựa ước chừng hơn bốn trăm dặm, ngoại trừ bãi cỏ mênh mông bên ngoài không có gì cả.
Thậm chí ngay cả ngựa của trường ngựa cũng sẽ không chạy được tới nơi này, hoàn toàn thuộc về đất khai phá.
Phạm Ninh đang ở căn cứ nuôi ngựa thuê hai mươi người Côn tộc, cũng để Từ Khánh lại cho bọn họ, giữ lại ba đại trướng cùng lương thực tiếp tế, hẹn năm ngày sau tới đón bọn họ.
Bố trí xong mọi người, thuyền lập tức lên bắc Kình Châu.
Kình Châu chính là Khố Hiệt đảo, Phạm Ninh ban đầu đặt nó là bắc Côn Châu, nhưng triều đình bác bỏ cái tên này, suy xét đến nó nằm ở bắc bộ Kình Hải, đặt tên là Kình Châu.
Mặc dù lực lượng mở mang Kình Châu kém hơn Côn Châu, nhưng Phạm Ninh đã bắt đầu bắt tay thực hiện kế hoạch mở mang.
Phạm Ninh không có suy nghĩ đem Kình Châu biến thành nông trường chăn ngựa thứ hai, hắn càng là từ góc độ quân sự xem xét Kình Châu, hắn cân nhắc dùng mười năm ở Kình Châu xây xong hai quân thành chứa được mấy chục ngàn đội quân lớn.