Một tòa quân thành nằm ở phía nam Kình Châu đảo, cách eo biển Côn Châu mười mấy dặm, có thể kịp thời từ Côn Châu đưa tiếp tế, một tòa quân thành khác thì nằm ở đối diện cửa biển Hắc Thủy, ở bắc trung bộ Kình Châu.
Có hai tòa quân thành này, sau này là nền tảng từ phía bắc tấn công đánh hạ Liêu Quốc.
Trước mắt quân Tống ở nam Kình Châu xây dựng một tòa quân doanh nhỏ, đã có năm mươi tên lính thành công vượt qua mùa đông ở bên trong trại lính.
Trại lính đã mở rộng, thừa sức tiếp nhận năm mươi người, trở thành chứa ba trăm người, nếu Đại Tống đã tính toán biến Kình Châu làm lãnh thổ quốc gia, như vậy hàng năm đóng quân là điều thiết yếu.
Phạm Ninh thân là người chuẩn bị quân chính sự Kình Châu, công việc lớn nhỏ của Kình Châu đều do hắn toàn quyền phụ trách.
Phạm Ninh đã bắt tay vào bày ra công việc Kình Châu, trước, hắn đã phái ra một chi do ba tên quan viên, năm tên thợ mộc, ba mươi tên lính cùng mấy tên Côn tộc dẫn đường lập nên đội thăm dò, thực hiện kỳ hạn nửa năm khảo sát toàn diện Kình Châu, đội thăm dò này đã tiến vào Kình Châu được nửa tháng, trước mắt không có tin tức.
Lần này Phạm Ninh tới còn một chuyện khác của Kình Châu, chính là làm rõ tình hình hơn một trăm con ngựa hoang.
Những con ngựa hoang này nhất định là đến từ Đại Lục, nam bắc Lưỡng Tấn (Tây Tấn và Đông Tấn, Trung Quốc), lúc đồng cỏ phương bắc bước vào thời kì băng hà, eo biển Khố Hiệt đảo cùng Đại Lục mùa đông cũng đóng băng, phần lớn ngựa, động vật cùng một ít bộ lạc tránh lạnh chắc là sẽ đi qua eo biển tiến vào đảo Khố Hiệt.
Bây giờ eo biển mặc dù vào mùa đông cũng đóng băng, nhưng băng trôi là chính, không cách nào trực tiếp từ lục địa đến Khố Hiệt đảo.
Hơn một trăm con ngựa hoang này được Quần Mục Ty Côn Châu cực kỳ coi trọng, điều hành việc nuôi, thả, đô giám Dương Vân tự mình dẫn mấy chục tên thủ hạ cùng hai trăm người Côn tộc tới Kình Châu bắt những con ngựa này.
Thuyền của Phạm Ninh cập bến bên trong phía nam vịnh, nơi này nước sâu cảng tốt tự nhiên, cũng là cảng không đóng băng, trại lính ở trên bờ.
Phạm Ninh dẫn Chu Bội cùng với mười mấy tên lính lên bờ đi về phía trại lính.
Diện tích doanh trại chừng ba mươi mẫu, do hơn bốn mươi ngôi nhà tạo thành, xung quanh có hàng rào bao quanh, còn có tháp canh gác ở trên cao, ở chỗ này kẻ địch chủ yếu là chó sói, mùa đông năm ngoái doanh trại ba lần gặp phải bầy sói tập kích, các binh lính bắn chết mấy chục con chó sói, nhưng cũng chết bảy tên lính.
Trại lính trước mặt đóng quân chừng hai trăm người, từ một tên chỉ huy sứ dẫn đường, Phạm Ninh vừa mới tới trước cửa doanh, chỉ huy sứ Ngô Lân bước nhanh ra đón, quỳ một chân xuống hành lễ.
- Ti chức Ngô Lân tham kiến Phạm ngự sử.
- Ngô tướng quân mời đứng lên.
Phạm Ninh vội vàng đỡ hắn ta dậy, cười nói:
- Nghe giọng nói Ngô tướng quân, hình như chúng ta là đồng hương?
Ngô Lân vội vàng nói:
- Ti chức là người huyện Ngô Giang, Bình Giang phủ.
- Vậy thì đúng rồi, ta là người huyện Ngô, nhưng mà đồng bạn của ta người huyện Ngô Giang.
Hắn chỉ Chu Bội sau lưng.
- Vị này là cháu gái của Chu đại quan nhân Thịnh Trạch, lần này thay mặt Chu gia tới khảo sát Côn Châu.
Ngô Lân nghe nói là người của Chu gia Thịnh Trạch, âm thầm líu lưỡi, vàng tiến lên hành lễ, dùng giọng quê nói:
- Tham kiến tiểu quan nhân.
Chu Bội nghe được giọng quê, trong lòng vui mừng, gấp gáp hỏi:
- Ngô tướng quân ở chỗ nào Ngô Giang?
- Ta là người Tùng Lăng.
- Vậy thì đúng là đồng hương rồi.
Giọng quê khiến cho hai bên kéo khoảng cách lại gần, Ngô Lân mời Phạm Ninh cùng Chu Bội vào trại lính, bên trong trại lính không có nhiều người, Ngô Lân cười nói:
- Các binh lính đều đi trợ giúp bắt ngựa hoang, chỉ còn lại mười mấy người đóng giữ.
Chu Bội thấy tất cả nhà gỗ đều là gác trên cao, phía dưới xây dựng cọc gỗ, kỳ lạ hỏi:
- Tại sao nhà lại xây trên không trung?
- Đây là kinh nghiệm người Côn tộc, mùa đông tuyết rơi nhiều cao tới đầu người, nếu như nhà không xây trên không, ngay cả cửa sổ cũng không mở được.
- Vậy không phải là rất lạnh sao?
Ngô Lân cười nói:
- Thật ra thì ngược lại, không phải là rất lạnh, mùa đông căn bản cũng ở lại trong phòng, đốt củi đốt lửa sưởi ấm, không giống Côn Châu, chỉ cần không ra khỏi cửa, căn bản cũng không có chuyện, chỉ là người canh gác phải mặc áo da gấu mới chống đỡ được giá rét.
Phạm Ninh đưa Chu Bội ngồi xuống trong nhà chính. Phạm Ninh lại hỏi:
- Bây giờ quân đóng ở Kình Châu có khó khăn gì không?
- Bẩm báo ngự sử, vật phẩm tiếp tế rất đầy đủ, nhưng ngựa quá ít, chỉ có mười con ngựa, chúng ta bình thường không thể đi tuần tra nơi xa, còn có các binh lính dùng trái cây rừng chưng cất rượu, nhưng quân quy không cho phép ở trong doanh trại uống rượu, mọi người chỉ lén lút uống, ti chức rất khó xử.
Phạm Ninh gật đầu.
- Ngựa có thể tăng thêm năm mươi con, trở về ta nói với Dương đô giám, còn rượu, ta đặc biệt cho phép quân đội đóng giữ Kình Châu khi không phải trong thời chiến có thể uống rượu.
Ngô Lân vui mừng hết sức, vội vàng khom người hành lễ.
- Ti chức cảm tạ ngự sử thông cảm.
Phạm Ninh khoát tay, lại hỏi:
- Nửa tháng trước có đội thăm dò lên đảo, Ngô tướng quân hẳn là biết chứ?
- Ti chức biết, ti chức còn lo lắng số người bọn họ quá ít, không có sức chống lại bầy sói, lại cho bọn họ phối hợp ba mươi tên nỏ thủ.
Phạm Ninh cũng lo lắng đứng dậy, lúc hắn an bài đội thăm dò này, không xem xét đến bầy sói đe dọa.
- Bây giờ bọn họ có tin tức gì không?
Ngô Lân lắc đầu.
- Kình Châu rất hẹp dài, ít nhất có hơn hai nghìn dặm, bọn họ sau khi đi bắc thì không có tin tức, có thể hỏi đường Dương đô giám, bọn học ở trường ngựa phía bắc, có tiếp tế, hoặc là hỏi qua người Côn tộc, bọn họ chắc sẽ biết.
Phạm Ninh ngẩn ra.
- Người Côn tộc không phải tất cả di chuyển đến nam Côn Châu sao?
- Không hẳn như thế, chí ít ta biết còn có một bộ phận người Côn tộc không muốn đi nam Côn Châu, ở lại Kình Châu, bọn họ ở phía bắc, theo chúng ta ước chừng bốn năm trăm dặm đường, tháng trước, mấy thợ săn bọn họ gặp phải bầy sói tập kích bị thương, tới chỗ chúng ta tìm giúp đỡ.
Phạm Ninh ngay sau đó lại hỏi thăm những tình huống khác, chuẩn bị lên đường đi bắc.
Ngô Lân thừa dịp Chu Bội không chú ý, tìm một chỗ trống, nhỏ giọng nói với Phạm Ninh.
- Vấn đề lớn nhất của các huynh đệ là quá cô đơn, ngự sử có thể sắp xếp mấy doanh kỹ (kỹ nữ xung quân, phụ nữ trong doanh trại) tới hay không, ai! Không có đàn bà, cuộc sống thật sự là khó chịu đựng.
Phạm Ninh cười gật đầu.
- Cũng có thể, ta trở về sẽ sắp xếp.
Ngô Lân vô cùng cảm kích, tự mình đưa Phạm Ninh cùng Chu Bội lên thuyền lớn, thuyền sau đó khởi hành, dọc theo đất liền đi về phía bắc.
...
Quần Mục Ty ở căn cứ bắt ngựa hoang ngay tại phía trước lân cận bộ lạc người Côn tộc, bọn họ xây dựng mấy chục đại trướng, lúc Phạm Ninh dẫn thủ hạ chạy đến, vừa vặn gặp chỉ huy Dương Vân, Dương Vân vội vàng tiến lên ôm quyền hành lễ.