Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 478 - Chương 476

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 476
 

- Không nghĩ tới tri sự cũng đến.

- Tiến độ bắt ngựa hoang như thế nào? Phạm Ninh ân cần hỏi.

- Cũng không tệ lắm, chúng ta chia mười đội, ở trong chu vi ba trăm dặm chia nhau bắt ngựa hoang, dùng phương thức bố trí lưới bắt, lần lượt đã bắt được một trăm ba mươi bốn con.

- Vậy tổng cộng có bao nhiêu con?

- Trước kia chúng ta chỉ phát hiện một bầy ngựa, sau đó lại lần lượt phát hiện hai bầy ngựa, có chừng hơn ba trăm con, bây giờ thời gian của chúng ta rất cấp bách.

- Lời này có ý gì?

- Phía bắc Kình Châu bây giờ còn băng tuyết ngập trời, đến trung tuần tháng tư băng tuyết hòa tan, khi đó bầy ngựa bỏ chạy đi phía bắc, chúng ta rất khó bắt.

- Thì ra là như vậy.

Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh đến doanh trại, người chăn gia súc dùng cây cối tạo thành mười mấy lồng gỗ lớn, phần lớn mỗi cái lồng để hai con ngựa.

- Trong đám ngựa hoang nhiều nhất là ngựa đực, tính tình tàn bạo nóng nảy, đá bị thương không ít người, chúng ta vận chuyển mấy con ngựa mẹ đến bố trí một đực một cái, bọn chúng mới bình tĩnh.

Dương Vân chỉ lồng cười nói.

Phạm Ninh đi lên trước cẩn thận xem xét những con ngựa hoang này, bọn chúng rất khỏe, vai cao đều chừng một mét sáu, mà ngựa Đột Quyết phổ biến trên dưới một mét rưỡi, hơn nữa ngựa hoang thân dài tám thước đến một trượng (đơn vị đo chiều dài, 1 trượng bằng 10 thước, 10 trượng bằng 1 dẫn), thân thể cùng với tứ chi bắp thịt khoẻ mạnh, lông bờm đặc biệt dài, tràn đầy hơi thở ngang bướng.

Dương Vân đi lên phía trước nói:

- Số lượng loại của chúng ta quá ít, đối với ngựa chiến đấu sinh sản lâu dài thì rất bất lợi, có những con ngựa hoang này, vô cùng có lợi cho chúng ta đào tạo được ngựa chiến chất lượng tốt.

Nói tới chỗ này, Dương Vân lại tiếc nuối nói:

- Đáng tiếc không bắt được ngựa vương, nếu như bắt được ngựa vương, hai trăm con ngựa hoang khác cũng không cần phí hơi sức, dễ dàng dẫn đường trở về.

- Ngựa vương có hình dáng như thế nào? Phạm Ninh tò mò hỏi.

- Một con ngựa đực màu trắng, dáng dấp vô cùng to lớn mạnh mẽ, cũng thông minh khác thường, chúng ta mấy lần vây bắt đều để nó chạy mất.

- Thực sự đáng tiếc, nhưng cũng khiến người ta mong đợi.

Lúc này, Dương Vân lại cười nói:

- Còn có một chuyện vui chưa nói cho Phạm tri sự, nhóm ngựa con đầu tiên của chúng ta đã ra đời, tổng cộng bốn trăm ba mươi hai con.

Phạm Ninh mừng rỡ.

- Có nhanh như vậy sao?

- Không nhanh đâu, tháng ba năm ngoái chúng ta đến, bây giờ một năm đã qua, sau này mỗi một tháng đều sẽ có ngựa con ra đời, Phạm tri sự, đây chính là chuyện mừng lớn, phải chúc mừng một phen.

Đây đối với Phạm Ninh đương nhiên là chuyện mừng lớn, nhóm ngựa con thành công ra đời, đồng nghĩa với bãi cỏ đã thành công.

- Đúng! Chúng ta phải chúc mừng một phen.

Hai người cười lớn.

Ngay tại lúc này, bỗng nhiên có người hô to:

- Ngựa vương chạy đến rồi!

Chỉ thấy một con ngựa hoang màu trắng từ xa chạy gấp tới, Dương Vân nhất thời hết sức kích động, hô lớn:

- Mau vải lưới! Vải lưới!

Phương thức vải lưới có hai loại, một loại là lợi dụng cây cối xếp lưới dây thừng làm bẫy, phương thức khác là bày ra cái lưới, bốn phía mai phục người, khi ngựa đạp trúng lưới dây, người mai phục đồng thời kéo, nhưng hai loại phương thức cũng dễ dàng khiến cho ngựa đang chạy ngã xuống, vì vậy khiến cho ngựa bị thương.

Nhưng phương thức thường dùng nhất là xây dựng một tòa tường ba mặt vây quanh túi bùn, đem ngựa đuổi vào trong tường rào, sau đó từ phía trên quăng lưới, loại phương thức này không tồi, Dương Vân chính là dùng loại biện pháp này bắt được số lớn ngựa hoang.

Nhưng mà đám mục tử xây dựng tường rào ở phía bắc, mà ngựa vương đã vọt tới trong căn cứ.

Dọc đường căn cứ bố trí năm mặt lưới đất, bốn mặt có mục tử mai phục, bọn họ khẩn trương kéo dây thừng, chờ đợi ngựa vương vào lưới trong nháy mắt.

Phạm Ninh giục ngựa từ mặt bên tránh ra, lúc này, ngựa vương đã từ phía trước chạy nhanh đến, Phạm Ninh rõ ràng thấy rõ ngựa vương, cả người trắng như tuyết, không có lẫn lộn màu khác, vai cao hơn một mét bảy, tứ chi thon dài mà cường tráng, bắp thịt trên ngực vô cùng phát triển có lực, tốc độ chạy trốn của nó cực nhanh, bờm thật dài cùng đuôi ngựa tung bay trong gió.

Ngựa vương như một trận cuồng phong chạy như bay tới, nó rất có linh tính, thân thể đặc biệt nhạy bén, năm tấm vải lưới dưới đất ở trên đường bị nó ung dung nhảy qua, phía trước mấy chục người kéo một tấm lưới dây thừng thật dài chạy về phía nó, thân thể nó bỗng nhiên nhẹ nhàng chuyển động, quay đầu chạy về hướng bắc.

Phía bắc đúng lúc có hai người cưỡi ngựa tới, chính là Chu Bội cùng Kiếm Mai Tử, ngựa vương tăng tốc độ chạy về phía Chu Bội, Phạm Ninh khẩn trương, lớn tiếng hô:

- Mau tránh ra, ngựa hoang chạy tới.

Nhưng đã không kịp, vật để cưỡi của Chu Bội bị khí thế ngựa vương chạy tới làm cho hoảng sợ, vó trước nâng lên thật cao, mắt thấy Chu Bội sắp ngã xuống ngựa, Kiếm Mai Tử bên cạnh nhanh tay lẹ mắt, bắt lấy Chu Bội sắp ngã ngựa, đặt ở trên ngựa của mình.

- A Bội, bám chắc vào!

Kiếm Mai Tử ngay sau đó bay lên trời, trên không trung chuyển hướng nhẹ nhàng khéo léo rơi vào trên người ngựa vương, ngựa vương hung bạo kêu 'hi' một tiếng, tăng tốc độ chạy về hướng bắc, chỉ trong chốc lát trở thành một chấm đen nhỏ, dần dần biến mất.

Phạm Ninh giục ngựa chạy lên, kéo Chu Bội lại khẩn trương hỏi:

- A Bội, nàng không sao chứ?

- Ta không sao.

Chu Bội hết hồn hơi ổn định, nàng lo lắng nhìn phương hướng ngựa vương biến mất.

- Ta sợ Kiếm tỷ xảy ra chuyện.

- Cô ấy võ nghệ cao cường, thật sự không xong thì thoát thân, vấn đề không lớn.

Tuy là nói như vậy, Phạm Ninh vẫn lo lắng, giục ngựa đuổi theo.

- A Ninh, ta đi cùng chàng.

Chu Bội cũng giục ngựa theo sau, chốc lát, hai người chạy ra khỏi mười mấy dặm, cũng siết trụ ngựa, chỉ thấy phía trước nhóm lớn mục tử tới, bọn họ vây quanh một con tuấn mã khỏe mạnh màu trắng, Kiếm Mai Tử cưỡi ở trên người ngựa vương, chầm chậm đi tới trước mặt.

- Kiếm tỷ.

Chu Bội giục ngựa chạy nhanh đi lên, mặt đầy khâm phục nhìn Kiếm Mai Tử.

- Tỷ thuần phục được con ngựa hoang này?

Kiếm Mai Tử cười nói:

- Chỉ cần khống chế tốt bản thân, đừng ngã xuống từ trên lưng ngựa, nó chạy đã mệt dĩ nhiên là sẽ phục tùng muội.

Phạm Ninh cũng giục ngựa tiến lên cười nói:

- Ngựa vương này nhìn rất ngoan ngoãn mà.

- Ngoan ngoãn?

Kiếm Mai Tử cười lạnh một tiếng.

- Đó là bởi vì ta khống chế nó, ngươi tới cưỡi nó thử xem, xem nó ngoan ngoãn nữa không?

- Ta vẫn là bỏ đi.

Phạm Ninh biết khó mà lui, con ngựa này không thể cưỡi được, sẽ chuốc lấy mất mặt thôi.

Lúc này, Dương Vân mừng rỡ chạy tới nói:

- Rất cảm ơn vị cô nương này, xin cô nương giao ngựa vương cho chúng ta.

Kiếm Mai Tử lắc đầu.

- Nó là đồng bọn của ta, sau này đi theo ta, ta không giao nó cho bất kỳ ai.

- Chuyện này…

Dương Vân vẻ mặt khó xử nhìn Phạm Ninh, hắn ta không biết thân phận cô gái võ nghệ cao cường, chỉ biết là cô ấy đi cùng Phạm Ninh, không thể tùy tiện đắc tội.

Phạm Ninh biết con ngựa vương này đối với đám mục ti thu thập ngựa hoang rất quan trọng, hắn suy nghĩ chút cười nói:

Bình Luận (0)
Comment