- Nếu không thì như vậy đi! Kiếm tỷ tạm thời đem ngựa vương cho Dương đô giám mượn, chờ bắt ngựa hoang lại xong đem ngựa vương trả lại cho tỷ, tỷ thấy sao?
Kiếm Mai Tử mặc dù lạnh lẽo khinh người, nhưng cô ấy vẫn nể mặt Phạm Ninh, gật đầu một cái.
- Con ngựa này chỉ nghe ta chỉ huy, ta có thể giúp các ngươi.
Dương Vân trong lòng mặc dù đối với ngựa vương không buông được, muốn biến nó thành ngựa giống tốt nhất, nhưng hắn ta cũng biết đây là ngựa hoang không chủ, không thuộc về bất kỳ ai, nếu cô gái võ nghệ cao cường này hàng phục nó, hắn ta thật sự không có lý do gì đòi nó.
Hắn ta đành phải gật đầu đáp ứng.
- Vậy cũng được! Làm phiền cô nương hỗ trợ, để cho ngựa vương thay chúng ta thu thập ngựa hoang.
Chu Bội thấp giọng hỏi Phạm Ninh:
- Bọn họ bắt những con ngựa hoang này làm gì?
Phạm Ninh hơi mỉm cười nói:
- Bọn họ chẳng qua là cho ngựa hoang chuyển nơi ở mà thôi, để cho chúng đến Côn Châu ở, những con ngựa hoang có thể thích ứng khí hậu tồi tệ cùng hoàn cảnh sinh hoạt của Kình Châu, đối với việc cải thiện huyết thống ngựa Côn Châu có ảnh hưởng vô cùng quan trọng.
- Vậy con ngựa vương này rất quan trọng sao?
Phạm Ninh lắc đầu.
- Một con ngựa mà thôi, cũng chưa tới mức không thể thiếu nó, Kiếm tỷ thích thì mang đi đi.
....
Năm ngày sau, ngồi thuyền quay trở về bờ biển bắc Côn Châu, tìm được Minh Nhân cùng Minh Lễ đang đào vàng.
- A Ninh, bán con sông này cho chúng ta đi!
Câu nói đầu tiên khi gặp mặt, Minh Nhân vỗ tay cầu xin.
- Van cầu đệ, chúng ta nguyện ý ra giá cao mua con sông này.
- Xem chừng thu hoạch rất tốt.
Phạm Ninh cười nói.
- Đâu chỉ không tệ.
Minh Nhân kéo Phạm Ninh qua một bên, thấp giọng nói:
- Con sông này tất cả đều là vàng vụn, năm ngày chúng ta đã đào được hơn hai trăm cân, trung bình mỗi ngày năm mươi cân, thật là hù chết người.
Phạm Ninh cũng hết hồn.
- Hai trăm cân vàng, tương đương ba mươi vạn hai nghìn xâu tiền, năm ngày ngắn ngủi lại đào được bao nhiêu tiền vậy chứ?
Lúc này, Minh Lễ cũng chạy tới cầu xin.
- A Ninh, bán con sông này cho chúng ta đi.
Phạm Ninh thấy thái độ bọn họ nghiêm túc, xem ra thật sự muốn làm tiếp lâu dài, hắn trầm tư chốc lát nói:
- Đệ có ba phương án cho các huynh lựa chọn, thứ nhất, các huynh cùng Côn Châu thỏa thuận thăm dò mỏ, trợ giúp Côn Châu tìm khoáng sản, đóng năm ngàn xâu tiền thế chấp, thời gian là hai năm, hai năm này các huynh có thể ở trong sông đào vàng, hai năm sau các huynh ít nhất phải giao ra ba khu mỏ.
- Phương án thứ hai, Chu lão gia tử có thể mua mảnh đất này, các huynh cùng ông thương lượng góp tiền.
- Thứ ba, các huynh trở về xin giấy chứng nhận mua một phần mỏ với triều đình, có hiệu lực ba năm, chừng năm nghìn xâu tiền.
Minh Nhân cười hì hì nói:
- Có thể để chúng ta ở chỗ này tiếp tục đào vàng không, đệ giả bộ không nhìn thấy gì cả, qua mấy tháng chúng ta thương lượng lại thì sao?
- Cút! Nói nhảm thêm câu nữa xem, đệ bây giờ sẽ để cho các huynh cuốn xéo.
- Được rồi! Để cho chúng ta thương lượng.
Đại Tống khích lệ dân gian tham gia tìm mỏ và đào mỏ, thậm chí còn cho người dò mỏ vay tiền.
Điển hình nhất là luyện phèn chua, triều Tống vô cùng khuyến khích dân gian cùng quan phủ ký thoả thuận vào hầm mỏ, đầu tiên là tìm đất mỏ phèn chua, quan phủ cho hai năm, trong vòng hai năm tìm được đất mỏ phèn chua có thể luyện chế, quan phủ mặc kệ, hai năm sau quan phủ tiếp nhận mỏ phèn chua ngươi cực khổ tìm được.
Nếu sau hai năm, muốn tiếp tục luyện phèn chua kiếm tiền, nhất định phải được quan phủ đồng ý, khi quan phủ đồng ý sẽ phải ký thỏa thuận hợp đồng, hàng năm rút ra thuế hợp đồng là hai phần thành quả, thỏa thuận ký hợp hợp đồng ước chừng ba năm hoặc là ký năm năm một lần, đến kỳ sau quan phủ sẽ đánh giá, thu hồi hay còn tiếp tục ký hợp đồng.
Phạm Ninh xem như tri sự Côn Châu, hắn có quyền cấp mấy tờ giấy chứng nhận thăm dò mỏ, đương nhiên không thể phát cho lượng đất vô hạn, nhất là mỏ đồng vàng bạc liên quan đến tiền, kiểm soát vô cùng nghiêm khắc, thông thường đều là quan phủ làm chủ, dân gian nhiều nhất cho vô cùng ít quyền tìm mỏ.
Bây giờ Minh Nhân cùng Minh Lễ chiếm giữ ưu thế trước, cướp ở trước mặt, có thể giành trước được một phần chứng nhận tìm mỏ.
Thông thường mà nói, phê chuẩn dân gian dò mỏ đào mỏ là do các châu thẩm tra ban đầu, sau đó báo cáo giám ti các lộ phê chuẩn sau đó mới được thực hiện.
Phía trên Côn Châu thuộc về hải ngoại Kinh Lược Phủ, trước mắt còn chưa có các ngành chức năng giám ti, xem như hải ngoại kinh lược phó sử là chủ quan mở rộng hải ngoại, Phạm Ninh tự nhiên có quyền lực quyết định xin và phê chuẩn quyền đào mỏ.
Đây cũng là hắn đồng ý Minh Nhân, Minh Lễ đào vàng ở căn cứ Côn Châu, đối với hắn mà nói, chỉ là một câu nói mà thôi.
- Chúng ta quyết định.
Anh em hai người đi lên phía trước nói:
- Chúng ta dùng phương án thứ nhất.
Phạm Ninh gật đầu, vẫy tay với Chu Bội ở xa, Chu Bội đi nhanh lên cười hỏi:
- A Ninh, chuyện gì?
- Muội có thể dùng danh nghĩa tổ phụ muội cùng Côn Châu ký một phần thỏa thuận dò mỏ không?
Chu Bội nhìn Minh Nhân, Minh Lễ.
- Là hai người này muốn làm?
Phạm Ninh cười khổ một tiếng nói:
- Nếu như bọn họ không họ Phạm, trực tiếp cùng bọn họ ký ngược lại cũng không sao, mấu chốt là bọn họ họ Phạm, ta phải né tránh một chút, tránh cho sau này có người làm khó dễ.
- Do tổ phụ ta ký thì không thành vấn đề?
Chu Bội lại hỏi.
- Chu gia đối với Côn Châu cống hiến rất lớn, còn được ban thưởng mảnh đất đầu tiên, tổ phụ muội ký thỏa thuận dò mỏ, không ai dám nghi ngờ tư cách của ông.
Chu Bội hừ một tiếng, nói với Minh Nhân, Minh Lễ:
- Ta thay các ngươi gánh vác nguy hiểm, có ích lợi gì?
Minh Nhân cùng Minh Lễ thương lượng chốc lát, cười nói với Chu Bội:
- Đào được vàng, cho muội ba phần, như thế nào?
Chu Bội nhất thời mặt mày hớn hở.
- Như thế còn tạm được!
Phạm Ninh lại hiểu, anh em hai người này nhìn ra quan hệ của hắn và Chu Bội, ba phần vàng ở đâu ra cho Chu Bội, rõ ràng là cho hắn.
Hắn cười gật đầu.
- Cụ thể làm thế nào hai huynh bàn bạc thử xem, ta nhắc nhở hai huynh, thỏa thuận dò mỏ chỉ có hai năm, cuối cùng cần tìm ba khu mỏ, nếu không năm ngàn xâu tiền thế chấp không được hoàn lại, dĩ nhiên không nhất định là mỏ vàng bạc, mỏ lưu huỳnh cũng được.
- Ngoài ra, nếu như cần quan phủ cung cấp trợ giúp, ví dụ như tiếp tế, vật tư cũng có thể ký một phần thỏa thuận cung cấp giúp đỡ với quan phủ, các huynh từ từ xem xét.
Sau khi thuyền trở lại Đường huyện, Chu Bội phải trở về.
Đúng lúc có một chi trăm chiếc thuyền lớn vận chuyển đuốc cành thông muốn trở lại Đại Tống, do một ngàn binh lính hộ tống, Chu Bội chuẩn bị cùng chi thuyền đội này trở lại Tống triều.
Người đồng hành còn có Minh Nhân, anh em hai người chia binh hai đường, Minh Lễ ở lại Côn Châu chuẩn bị tiến hành đào vàng quy mô lớn trước, mà Minh Nhân cần cùng cha nói rõ tình hình, đồng thời ở Đại Tống tuyển hai tên thợ mỏ có kinh nghiệm thăm dò mỏ.