Ngoài ra, Minh Nhân trở về Đại Tống chọn mua không ít thứ, ví dụ như cậu phải chuẩn bị năm trăm lượng vàng giao cho quan phủ Côn Châu làm tiền thế chấp dò mỏ, hơn nữa còn phải mua một lượng lớn trà bánh cùng tơ lụa đem về Côn Châu.
Bọn họ chuẩn bị tuyển người Côn tộc hỗ trợ đào vàng, nhưng người Côn tộc về cơ bản không hiểu khái niệm này, dùng tiền thuê không làm bọn họ cảm động, nhất định phải có được đồ bọn họ thực sự hứng thú, bọn họ mới coi là của quý, mới chịu giúp ngươi làm việc.
Giống như Quần Mục Ty dùng dê tới thuê người Côn tộc, Minh Nhân cùng Minh Lễ phát hiện, người Côn tộc yêu thích là trà và tơ lụa hơn, mà hai thứ đồ này ở Côn Châu rất hiếm.
Trên bến tàu, Phạm Ninh cùng Chu Bội lưu luyến chia tay, Chu Bội vốn không muốn rời khỏi người yêu, nhưng Phạm Ninh nhiều lần khuyên nhủ, nàng chỉ có thể rời khỏi Côn Châu, trở lại Đại Tống.
- A Ninh, chàng còn phải ở Côn Châu bao lâu?
Chu Bội trong mắt đong đầy nước mắt hỏi.
Phạm Ninh cười nói:
- Nhiệm kỳ của ta là bốn năm, đã qua một năm, còn ba năm nữa, ba năm rất nhanh sẽ trôi qua.
Dưới con mắt mọi người, Chu Bội cuối cùng không kiềm chế được đáy lòng thương cảm, nhào vào trong ngực Phạm Ninh khóc nức nở.
Minh Nhân cùng Minh Lễ rất lúng túng, vội vàng quay đầu đi, giả bộ không nhìn thấy gì, mấy tên quan viên trên bến tàu cũng kinh sợ trợn mắt há mồm, hóa ra tiểu nương tử này là vị hôn thê của Phạm tri sự, thật là trai tài gái sắc mà!
Phạm Ninh nhẹ nhàng vỗ sau lưng nàng, cười nói:
- Qua mùa xuân sang năm ta trở về nước báo cáo công việc, khi đó chúng ta có thể gặp lại.
- Có thật không?
Chu Bội hai mắt đẫm lệ mờ mịt, ngẩng đầu hỏi.
- Đương nhiên là thật, mau lên thuyền đi.
Chu Bội gật đầu, quay đầu dắt tới con ngựa vương màu trắng, giao cho Phạm Ninh.
- Đây là Kiếm tỷ tặng cho muội, sau này thì coi như vật để cưỡi của chàng đi.
Phạm Ninh ngạc nhiên.
- Kiếm tỷ bằng lòng chịu cho ta?
- Kiếm tỷ lòng dạ rất tốt, chỉ cần là ta tìm cách, tỷ ấy cũng sẽ không phản đối.
Phạm Ninh ngẩng đầu hướng Kiếm Mai Tử ở phía xa nhìn lại, Kiếm Mai Tử hừ một tiếng, xoay người đi lên thuyền.
Phạm Ninh nhẹ nhàng vuốt ve ngựa vương, trong lòng cảm động, ôn nhu nói với Chu Bội:
- A Bội, cám ơn nàng, cũng thay ta cảm ơn Kiếm tỷ.
Chu Bội lau nước mắt, miễn cưỡng cười một tiếng, quay đầu nói với A Nhã:
- A Nhã, chúng ta đi thôi!
A Nhã quyết định đi theo Chu Bội về triều Tống, bắt đầu cuộc sống mới của nàng ấy, nàng ấy hành lễ vạn phúc với Phạm Ninh.
- Tiểu quan nhân, ta đi đây.
- Cùng nghĩa phụ của ngươi cáo biệt chưa?
- Đã tạm biệt ông ấy rồi, tiểu quan nhân bảo trọng.
Phạm Ninh cười một tiếng.
- Ngươi cũng bảo trọng.
Hắn đưa mắt nhìn hai người lên thuyền, Minh Nhân tiến lên cười nói:
- A Ninh, huynh cũng không cắt ngang đệ lo âu.
- Đi nhanh đi! Dài dòng nữa, đệ hủy bỏ quyền dò mỏ của các huynh.
- Ta đi! Ta đi!
Minh Nhân vội vàng lên thuyền, đi tới trước bàn đạp (trên xe, ghe thuyền, tấm ván dùng để cho mọi người bước lên bước xuống), cậu xoay người vẫy tay cười nói:
- Yên tâm đi! Huynh sẽ đem thư của đệ giao cho đại bá, nhắc nhở đại nương nhanh tới Chu gia cầu hôn.
Nói xong, cậu chạy nhanh lên thuyền, không lâu sau, thuyền từ từ khởi hành, Chu Bội đứng bên mạn thuyền vẫy tay từ giã Phạm Ninh, không tự chủ được nước mắt lại tuôn rơi.
Phạm Ninh mỉm cười vẫy tay với nàng, lần này từ biệt phải mất một năm nữa mới gặp lại.
.....
Trở lại quan nha, Phạm Ninh ngồi trước chiếc bàn rộng lớn của mình, chỉ cảm thấy đầu óc trống không, trong lòng lại có cảm giác mất mát trống rỗng.
Lúc này, ngoài cửa có người cao giọng.
- Bẩm báo tri sự, thuộc hạ Tào Thi xin gặp mặt!
Phạm Ninh vội vàng hồi phục suy nghĩ, gật đầu.
- Mời vào!
Tào Thi bước nhanh đến.
Tào Thi là cháu đích tôn của Tào gia, tương lai sẽ trở thành thủ lĩnh Tào gia đời thứ tư, được Tào gia vô cùng coi trọng, lần này Tào gia sắp xếp y đến Côn Châu, cũng là vì đạt được vốn liếng chính trị.
Tào Thi được thiên tử Triệu Trinh tự mình lựa chọn làm tri huyện Hán huyện, châu trị mới của Côn Châu, trước mắt là đang chuẩn bị kế hoạch xây dựng.
- Lão Tào có chuyện gì? Phạm Ninh cười hỏi.
- Ti chức muốn cùng tri sự nói vài chuyện liên quan đến Hán huyện.
Phạm Ninh thấy Tào Thi nghiêm trang, mặt đầy nghiêm túc, trong lòng không khỏi buồn cười, chỉ ghế ở chỗ cửa cười nói:
- Bên kia có cái ghế, ngươi kéo tới ngồi xuống.
Tào Thi có phần thận trọng, hắn thấy Phạm Ninh rất tùy ý, cũng không có nghiêm túc trong quan trường, trong lòng cũng ngượng ngùng, kéo cái ghế ngồi xuống.
- Như thế nào, tới Côn Châu vẫn giữ thói quen hả.
Tào Thi gật đầu.
- Có lúc ta cũng quên mình ở hải ngoại, mỗi ngày tràn đầy hăng hái, hận chính mình không làm được chuyện gì.
Phạm Ninh mơ hồ đoán được, Tào Thi đoán chừng là tới đòi hỏi hắn chuyện không đâu.
Phạm Ninh hơi mỉm cười nói:
- Làm sao lại không có chuyện? Về công về tư đều có chuyện phải làm.
Phạm Ninh nói chuyện riêng, là chỉ Tào gia đã lấy được tư cách nuôi ngựa, chuẩn bị tham dự nuôi ngựa Côn Châu, đây chính là chuyện lớn của Tào gia, ngoài ra Tào gia muốn tham dự mua bán với Nhật Bản, chuẩn bị mua một mảnh đất xây dựng bến tàu và kho hàng ở Đam Châu.
Tào Thi lắc đầu nói:
- Không liên quan đến việc Tào gia nuôi ngựa, ta chưa từng hỏi đến, nhiều nhất là sắp xếp ăn ở của người trong họ.
Tào Thi không muốn nói nhiều chuyện của Tào gia, Phạm Ninh đổi đề tài, trở lại chuyện công.
- Đã đi bố trí đất ở của Hán huyện chưa?
- Đã đi rồi, hôm trước mới trở về, nơi đó địa hình rất tốt, rất bằng phẳng, cách vịnh rất gần, vô cùng thích hợp xây thành.
- Sau đó thì sao?
Phạm Ninh cười hỏi:
- Đối với tương lai Hán huyện có ý kiến gì không?
Tào Thi gật đầu.
- Đây chính là nghi vấn của ta, diện tích Hán huyện rốt cuộc lớn bao nhiêu? Sắp tới có thêm bao nhiêu người? Ngoài ra khi nào thì bắt đầu xây thành?
Phạm Ninh cười nhạt nói:
- Dựa theo ta tính toán, toàn bộ Côn Châu đem chia làm ba huyện hai giám một quân ti, Hán huyện, Đường huyện cùng Tấn huyện, ba huyện thuộc về quản lý của Côn Châu, ngoài ra còn có mục giám (cơ quan giám sát việc nuôi dưỡng ngựa), mỏ giám cùng quân ti thuộc về quản lý của Hải ngoại Kinh Lược Phủ, tiếp đó dân số dân di cư có chừng bốn ngàn hộ, trong đó Hán huyện hai ngàn hộ, Đường huyện cùng Tấn huyện mỗi huyện một ngàn hộ, xây thành cùng dân số di chuyển tất cả trong vòng mười năm phải hoàn thành, mục giám năm ngoái đã bắt đầu, quân ti cũng có, mỏ giám chuẩn bị năm nay thành lập.
Nói tới chỗ này, Phạm Ninh đứng dậy đi tới bên tường, trên tường là một bức bản đồ Côn Châu tự hắn vẽ, bản đồ rất lớn, hầu như chiếm một mặt bức tường, nhưng vẫn chưa vẽ hoàn chỉnh, bây giờ mới chỉ là phác thảo.
- Liên quan tới phạm vi quản lý của Hán huyện, ta có ý tưởng ban đầu.
Phạm Ninh dùng que gỗ chỉ toàn bộ bán đảo Côn Nam.
- Ta suy xét ngoại trừ vịnh xung quanh, bao gồm bán đảo Côn Nam, còn có vịnh đối diện đảo Tiên Nữ này.