Trình Thanh cũng không trở về Trường Kỳ, mà là được Phạm Ninh mời ở lại Côn Châu, đảm nhiệm tòng sự Kinh Lược Phủ, phụ trách công việc phiên dịch, coi như là từ con đường thương buôn bước vào con đường chính trị.
Phạm Ninh ngay sau đó lại nói:
- Chúng ta hết sức bảo đảm ăn ở của lao công, để cho tất cả lao công có đầy đủ sức khoẻ bắt tay vào đốn củi, chúng ta cũng hy vọng sau ba năm mọi người có thể bình an về nhà, nhưng nguy hiểm trong quá trình đốn củi khó mà đoán trước, mỗi người đều biết nguy hiểm khi cây cối ngã xuống đập phải hoặc là côn trùng độc tập kích, nếu nguy hiểm khó mà tránh khỏi, vậy chúng ta cần phải làm cho tốt hai chuyện, một là phòng vệ tốt, tận lực tránh nguy hiểm phát sinh, thứ hai là làm tốt cứu trợ, để cho người nhà mỗi một người bất hạnh có thể được bồi thường.
Tất cả lao công cũng không nói gì, bọn họ chăm chú nghe phiên dịch cho ra đáp án, bọn họ dĩ nhiên quan tâm việc bồi thường thương vong, lợi ích này liên quan đến mỗi cá nhân.
- Tiếp theo ta tuyên bố về việc bồi thường người thương vong như thế nào, chúng ta sẽ dựa theo tiêu chuẩn bồi thường thương vong khu mỏ cho mọi người, nếu như bởi vì lao động mà không may mắn bỏ mạng, mỗi người bồi thường một trăm xâu tiền, cũng chính là trăm lượng bạc, người bởi vì làm việc mà bị thương, tùy vào tình huống bồi thường không giống nhau từ hai mươi đến năm mươi lượng bạc, nhưng điều kiện trước tiên là bởi vì làm việc mà bị thương, nếu như là bởi vì nguyên nhân khác, ví dụ như hai người thù oán cá nhân mà đánh chết nhau, quan phủ một lượng bạc cũng không bồi thường.
- Tất cả bạc bồi thường, chúng ta sẽ đích thân giao cho người nhà của y, không giao cho quan phủ Nhật Bản.
Lần này triệu tập tuyên bố phương án bồi thường lao công mặc dù rất ngắn gọn, nhưng ổn định lòng người, tác dụng quan trọng là loại bỏ lo lắng, khiến cho cảm xúc lao công nhanh chóng ổn định lại, không có nỗi lo về sau, lao công vùi đầu vào việc đốn củi nặng nhọc mà nguy hiểm.
Xử lý xong sự việc tai nạn lao động bất ngờ, Phạm Ninh lại dẫn mọi người dọc theo đường nhỏ eo hẹp nhanh chóng đi nhanh về hướng bắc, lúc trời tối, đoàn người đã tới bờ biển tây bắc.
Ở đỉnh bán đảo Côn Nam, phân bố hai tòa vịnh một nam một bắc, vịnh phía nam chính là vịnh Côn Nam, một tòa thị trấn Đường huyện quan trọng nhất nằm ở bờ bắc vịnh Côn Nam, vịnh phương hướng tây bắc không có tên chính thức, nhưng mọi người đều gọi nó là vịnh Côn Bắc, tương lai châu trị Hán huyện của Côn Châu chuẩn bị mở ra ở nơi này.
Vị trí chuẩn bị thành lập Hán huyện chính là Sapporo của đời sau, nơi này đồng thời cũng sắp là bãi cỏ thứ ba của Côn Châu, cùng với bãi chăn nuôi đồi núi phía bắc và đông không giống nhau, bãi chăn nuôi này là bãi cỏ đồng bằng, là một mảnh đồng cỏ bằng phẳng mênh mông, diện tích đạt đến bốn ngàn ki-lô- mét vuông, nơi này mùa đông mặc dù lạnh lẽo, tuyết rơi nhiều bao trùm, nhưng ngựa có thể chuyển bãi đến bãi cỏ ấm áp phía đông để trú đông.
Phạm Ninh gọi vùng thảo nguyên này là đồng cỏ U Vân, nơi này thật ra là khu nông nghiệp tốt nhất, chỉ là tất cả Côn Châu dân số không nhiều, không cần quá nhiều nông nghiệp, khu nông nghiệp vịnh Côn Nam đủ để nuôi tất cả quân và dân Côn Châu, tương lai Hán huyện chủ yếu lấy nghề đánh cá và nghề tinh luyện kim loại làm chủ, sản xuất nhiều cá khô và vàng bạc chở về Đại Tống.
Cho nên đồng cỏ U Vân sẽ trở thành căn cứ chăn ngựa lớn thứ ba Côn Châu, trước mắt Tào gia cố ý tiếp nhận bãi chăn nuôi này, dự trữ nuôi dưỡng ngựa chiến đấu cho Đại Tống.
Ánh nắng chiều tà rọi xuống, mọi người phóng ngựa chạy trên thảo nguyên, ngựa chiến của Phạm Ninh gọi là Bạo Tuyết, chính là ngựa vương Kiếm Mai Tử tặng cho Phạm Ninh, tứ chi thon dài, bắp thịt lực lưỡng, chạy như bay tốc độ nhanh không thấy bóng dáng, chốc lát đã bỏ lại mọi người phía sau.
Phía trước chính là Kình Hải màu xanh đen, nắng chiều rơi xuống mặt biển, dần nhuộm xuống ánh chiều tà, trên mặt biển phảng phất từng ngọn lửa đang cháy, đi về phía trước chính là vách đá cao mấy chục trượng, sóng biển vỗ vào đá ngầm, lại đi mười mấy dặm về phía bắc, địa hình dần hạ xuống, xuất hiện cảng tốt tự nhiên, nơi này chính là chỗ xây thành của Hán huyện, trước mắt là một tòa công trình doanh trại, có ba trăm binh lính cùng mấy chục tên thợ thủ công trú đóng.
Lúc này, mọi người đuổi theo, Tào Thi cười nói:
- Chúng ta chỉ sợ tri sự không khống chế được con ngựa vương này, mọi người rất lo lắng ngài bị rơi xuống vách đá.
Phạm Ninh cười mắng:
- Tiểu tử lưu manh này lại dám nói ta sẽ rơi xuống vách đá?
- Chúng ta chỉ là lo lắng.
- Hừ! Cho dù ta không khống chế được ngựa chiến, chẳng lẽ nó tự mình đi tới vách đá nhảy xuống, ngựa vương ngay cả khả năng phân biệt này cũng không có chắc?
Mọi người đều nở nụ cười, Phạm Ninh lại nói:
- Tăng tốc độ tới doanh trại.
Hắn quay đầu ngựa lại, dẫn đầu mọi người chạy nhanh về phía doanh trại cách mười mấy dặm.
Y quán Phạm thị Mộc Đổ trấn đã sớm tiếng tăm lừng lẫy ở Bình Giang phủ, rất nhiều bệnh nhân bên ngoài châu cũng ngưỡng mộ tới tìm chữa trị, kỹ thuật xác định vị trí nối xương của chủ quán Phạm Thiết Chu có thể nói tuyệt vời, rất nhiều xương gãy sau khi được chữa khỏi, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ lưu lại tai họa ẩn giấu.
Nhưng Phạm Thiết Chu thì không, ông chữa xong gãy xương hầu như có thể bình phục như ban đầu, thuốc tốt, kỹ thuật giỏi, nhân phẩm tốt, được khen là y sư ngoại khoa tốt nhất Giang Nam.
Y quán Phạm thị mặc dù không dọn đi, vẫn ở Mộc Đổ trấn, nhưng nó mua hai nhà lầu đối diện đường, thông hai bên, ở trong sân xây dựng phòng bệnh, có thể chứa hai mươi người mắc bệnh ở bên trong y quán, khiến cho giai đoạn đầu người mắc bệnh phục hồi hiệu quả cực tốt, sau cùng bình phục tạo được nền tảng tốt đẹp.
Buổi trưa, một chiếc thuyền lớn cột buồm chậm rãi dừng lại trên bến tàu trấn Mộc Đổ, Trương Tam Nương mang con gái A Đa cùng hai nha hoàn nhỏ tuổi từ thuyền trong đi ra.
- Mẹ, ở nhà chờ không được sao? Làm gì phải đến trấn trên?
A Đa nhỏ giọng oán trách mẹ.
A Đa đã tám tuổi, mặt mày, dáng dấp cùng huynh trưởng Phạm Ninh khá tương đồng, nhưng nếu so với huynh trưởng thì thanh tú hơn nhiều, cha đặt tên cho nàng là Phạm Tĩnh, có cùng ý nghĩa với tên huynh trưởng Phạm Ninh.
A Đa từ nhỏ rất hiểu chuyện, nhất là hiếu thảo với bà nội cao tuổi, mỗi ngày đều phải chạy tới cùng bà nội trò chuyện, năm ngoái sau khi từ kinh thành trở về, cha mời cho nàng một nữ tiên sinh (cô giáo), bắt đầu dạy nàng học chữ, học tập vẽ tranh và trà đạo, hôm nay A Đa vốn định ở nhà luyện tập vẽ tranh, nhưng bị mẹ kéo tới trấn trên.
Cô bé trong lòng mặc dù không vui, cũng không dám nói gì, chỉ đành chu miệng nhỏ suốt cả đường đi.
- A Đa, đây chính là chuyện cả đời của ca ca con, con còn không quan tâm? Trương Tam Nương không vừa lòng phê bình con gái.
- Con đương nhiên là quan tâm ca ca, con chỉ là nói không cần phải tới trấn trên, nói không chừng Lưu viện chủ sẽ đến trong thôn.