- Hắn ta sẽ không đến thôn, nhất định là đến tìm cha con, cha con bận rộn, có khi nửa đêm mới trở về, ta chờ được sao?
Hai ngày nay Trương Tam Nương rất phấn khởi, con trai kín đáo gửi thư về khiến bà hai ngày đều không ngủ ngon, trong thư bảo bà đi Chu gia cầu hôn, làm cho Trương Tam Nương đặc biệt xúc động, bà nằm mơ cũng hy vọng Chu Bội trở thành con dâu, rất nhiều năm trước, lúc bà vừa gặp Chu Bội, trong lòng bà đã có nguyện vọng này.
Chỉ là cháu gái của Chu gia ngồi tít trên cao, không phải gia đình như bọn họ với cao được, bà chỉ có thể coi nguyện vọng này là mơ ước, nhưng con trai đặc biệt không chịu thua kém, giúp cho giấc mộng này biến thành sự thật, Trương Tam Nương làm sao có thể đợi.
Không thì, sáng sớm hôm nay, trượng phu nhờ Lưu viện chủ thư viện Diên Anh đi Chu phủ Ngô Giang, thay con trai làm mai mối cầu hôn.
Trương Tam Nương đi nhanh vào y quán, A Khánh đang xem bệnh cho bệnh nhân vội vàng đứng lên hành lễ.
- Chào sư mẫu, sư phụ tới dược phòng Duyên Niên Thanh rồi.
- Há! Con tiếp tục làm việc đi! Ta tự đi tìm ông ấy.
A Khánh len lén nháy mắt mấy cái với tiểu sư muội, lúc này mới nghiêm trang tiếp tục xem bệnh cho bệnh nhân.
Trương Tam Nương đi ra khỏi y quán, nhìn thấy Minh Nhân, Trương Tam Nương vội vàng ngoắc tay.
- Minh Nhân!
- A! Là đại nương.
Minh Nhân vội vàng tiến lên hành lễ.
- Đại nương sao lại tới trấn rồi, A Đa cũng tới.
Trương Tam Nương cười híp mắt hỏi:
- Cháu không phải muốn đi kinh thành sao? Tại sao còn chưa đi?
- Cháu buổi chiều mới lên đường, hai ngày nay ở Bình Giang phủ mua sắm nhiều đồ, gửi lại trong kho hàng của Chu lão gia tử.
Minh Nhân từ trong ngực lấy ra một viên minh châu lớn như trứng bồ câu, đưa cho A Đa.
- Đại ca tặng cho muội, cầm chơi đi!
- Cám ơn Minh Nhân ca.
A Đa khéo léo hành lễ, cười nhận lấy hạt châu.
Trương Tam Nương lại lo lắng hỏi:
- Minh Nhân, cháu cảm thấy cầu hôn Chu gia, có thể bị từ chối hay không?
Minh Nhân cười một tiếng.
- Đại nương yên tâm trăm lần, cháu nắm chắc Chu lão gia tử nhất định ưng thuận.
- Cháu chắc chắn như vậy?
- Đại nương, A Ninh bây giờ cũng không phải là người bình thường, đệ ấy cùng Chu Bội nếu như không thành đôi, vậy đệ ấy sẽ trở thành phò mã rồi.
Trương Tam Nương sợ hết hồn.
- Cháu nói công chúa sẽ gả cho A Ninh nhà ta?
- Đương nhiên, Tào gia một lòng muốn gả con gái cho A Ninh, kinh thành nhiều hoàng thân quốc thích như vậy, nhà nào không muốn mời A Ninh làm con rể, nếu không phải A Ninh cùng Chu Bội tình cảm sâu nặng, dựa vào ánh mắt của cháu, kết thông gia với Chu gia lợi ích không phải là lớn nhất.
- Nói bậy! Ta chỉ thích A Bội, không cho phép cháu dùng ý nghĩ thương nhân đi tính toán.
- Dĩ nhiên chỉ là nói như vậy, quan hệ A Ninh và Chu Bội ở Côn Châu đã công khai, mọi người đều thấy được, ai ai cũng hy vọng bọn họ có thể tiến tới với nhau.
Trương Tam Nương cười toe toét.
- Cháu nói chúng nó ở Côn Châu đã trở thành một đôi?
Minh Nhân gật đầu.
- Lúc sắp đi, Chu Bội nhào vào trong ngực A Ninh khóc lóc, cháu cùng Minh Lễ chỉ hận không thể biến thành hai cái cọc gỗ.
- Minh Nhân đại ca, huynh cùng Minh Lễ ca tại sao phải biến thành cọc gỗ?
A Đa ngước khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi.
Minh Nhân gãi đầu.
- Chính là quá lúng túng, biến thành hai tảng đá cũng được.
- Muội biết rồi, Minh Nhân ca cũng muốn tìm một đại tẩu.
Trương Tam Nương ánh mắt sáng lên.
- Đúng vậy! Minh Nhân, mẹ cháu viết thư đến bảo ta giúp cháu là mai mối, ta nhắm nhà Hứa viên ngoại rồi.
- Đại nương, cháu có việc, cháu đi trước một bước.
Minh Nhân nghe nói bắt cậu lấy vợ, hoang mang rối loạn chạy nhanh.
- Mấy đứa trẻ này, làm quan rồi làm quan, làm ăn rồi làm ăn thì không muốn lập gia đình nữa.
Nhìn bóng lưng trốn chạy xa xa của Minh Nhân, Trương Tam Nương bất mãn nói lẩm bẩm.
Lúc này, A Đa kéo tay mẫu thân.
- Mẹ, cha và Lưu viện chủ tới!
Trương Tam Nương vừa quay đầu lại, thấy chồng cùng Lưu viện chủ đang đi tới, hai người cười nói, nhìn dáng vẻ tình hình làm mai mối rất tốt.
Trương Tam Nương trong lòng vui mừng, vội vàng tiến lên đón hỏi:
- Lưu viện chủ trở về nhanh vậy?
Lưu viện chủ cười híp mắt.
- Nói chuyện thuận lợi thì phải sớm trở về, ta đoán hai người cũng gấp gáp, Chu đại quan nhân giữ ta lại ở mấy ngày ta cũng từ chối, đi suốt đêm trở lại.
- Vậy nói chuyện thế nào?
Trương Tam Nương vội hỏi.
- Ta vừa rồi cũng nói với Thiết Chu, bảy phần hài lòng.
Trương Tam Nương trong lòng lướt qua một tia u ám, cái gì gọi là bảy phần hài lòng? Bà không hiểu nhìn chồng.
Phạm Thiết Chu nói:
- Lưu viện chủ nói, Chu lão gia tử lúc ấy thì một tiếng bằng lòng, nhưng Chu gia có người phản đối, cho nên gọi là bảy phần hài lòng.
- Là ai phản đối?
- Chuyện này nói ra dài dòng, chúng ta ngồi xuống từ từ nói.
Vợ chồng Phạm Thiết Chu đưa con gái đi vào quán trà Lưu viện chủ mở, bốn người ở trong một gian phòng ngồi xuống, Lưu viện chủ gọi cho A Đa mấy món lót dạ.
Lúc này hắn ta mới chậm rãi nói với Phạm Thiết Chu cùng Trương Tam Nương:
- Hai người biết tình hình Liễu gia Ngô Giang chứ.
Phạm Thiết Chu gật đầu.
- Ta biết, quan lại nhà họ ở Ngô Giang có tiếng, đứng sau Chu gia.
- Liễu gia và A Ninh nhà ta có liên quan gì?
Trương Tam Nương không hiểu hỏi.
- Đại nương tử đừng gấp, nghe ta từ từ nói!
Lưu viện chủ cười một tiếng lại nói:
- Liễu gia là gia tộc lớn đứng sau Chu gia ở Ngô Giang, cùng Chu gia nhiều đời thông gia, Chu Bội lúc còn rất nhỏ, nói chung trước khi đi học ở học đường Diên Anh, Liễu gia nhìn trúng nàng, đúng lúc Liễu gia có một đích tôn, tên là Liễu Nhiên, lớn hơn Phạm Ninh một tuổi, khi đó cũng là huyện sĩ, cùng Phạm Ninh thi đỗ tiến sĩ đồng tử khoa, năm ngoái đảm nhiệm thứ sử phán quan Dương Châu, năm nay thăng lên huyện thừa Đan Dương.
Trương Tam Nương hiểu một phần.
- Liễu Nhiên này cũng muốn cưới Chu Bội, đúng không.
Lưu viện chủ gật đầu.
- Đúng là như vậy, cha Liễu Nhiên là quan lớn có quyền lực trong triều đình, nhị tổ phụ Chu Nguyên Tuấn của Chu Bội một lòng muốn tác hợp Chu Bội và Liễu Nhiên, nghe Nguyên Phủ nói, thậm chí vì chuyện này, Chu Nguyên Tuấn cùng lão tam Chu Nguyên Phong bất hòa, dĩ nhiên, mâu thuẫn anh em bọn họ vốn là rất sâu, chuyện này chỉ là một hình ảnh mờ nhạt mà thôi. (ý nói chỉ là góp thêm chuyện nhỏ vào mâu thuẫn ban đầu)
Phạm Thiết Chu nhướng mày.
- Chu gia không chỉ có một tiểu nương tử là Chu Bội, Chu Nguyên Tuấn chắc có cháu gái, tại sao nhắm vào Chu Bội không buông?
- Vấn đề ở chỗ này, Liễu Nhiên kia một lòng muốn kết hôn với Chu Bội, nghe nói không phải Chu Bội không lập gia đình, toàn bộ Liễu gia vì chuyện này mà tạo áp lực với Chu gia.
Trương Tam Nương tức khắc giận dữ.
- Họ Liễu kia có thể so với A Ninh nhà ta sao? Kém mười nghìn tám ngàn dặm cũng không chừng, hắn ta còn muốn tranh giành Chu Bội với Phạm Ninh nhà ta, hắn ta xứng sao?
Lưu viện chủ cười khổ nói:
- Chúng ta đều cho là như vậy, nhưng Chu Nguyên Tuấn không nghĩ như vậy, lão ta bây giờ con đường làm quan không thuận lợi, đoán chừng muốn mượn lực lượng Liễu gia, hơn nữa ban đầu là lão ta đồng ý Liễu gia hứa sẽ cưới Chu Bội cho Liễu gia, lão ta muốn bảo vệ uy tín gia tộc mình, lão ta luôn khăng khăng hứa gả Chu Bội cho Liễu Nhiên.