- Lần này chính là Chu Nguyên Tuấn phản đối?
Phạm Thiết Chu hỏi.
- Chu Nguyên Tuấn vốn ở kinh thành, lần này con trai trưởng của lão ta phản đối, thật ra chính là ý kiến của Chu Nguyên Tuấn.
Trương Tam Nương quan tâm hôn sự của con trai hơn bản thân, bà vội hỏi:
- Vậy bước tiếp theo chúng ta làm sao?
Lưu viện chủ hơi mỉm cười nói:
- Nếu tổ phụ Chu Bội đồng ý Phạm gia cầu hôn, bước tiếp theo chuẩn bị lễ vật đi cầu hôn, không cần suy xét lễ vật quý giá hay không, mấu chốt là phải có thành ý, ta cảm thấy dùng chim nhạn truyền thống cũng rất thích hợp.
- Lưu viện chủ cảm thấy ngày nào đi cầu hôn thì thích hợp?
- Ta cùng tổ phụ Chu Bội đã quyết định, mùng mười tháng năm là ngày lành tháng tốt cầu hôn.
Yên lặng giây phút, Phạm Thiết Chu hỏi:
- Nếu như Chu Nguyên Tuấn kiên quyết phản đối thì làm thế nào?
Lưu viện chủ lắc đầu.
- Đó là chuyện nội bộ Chu gia, chúng ta không cần phải để ý đến, tuy nhiên, may mắn Chu Bội không phải cháu gái Chu Nguyên Tuấn.
Trong cưới xin địa vị người mai mối rất quan trọng, cho nên có thể giải thích từ xưa đã cưới hỏi đàng hoàng, người làm mai đến cửa là bước thứ nhất của hôn nhân, gọi là nạp thải, hay nghị hôn.
Người làm mai đại biểu người ủy thác tới thăm dò đề xuất thông gia, nếu như bị từ chối, người cầu hôn cũng bị mất hết mặt mũi, dù sao cũng là người làm mai bị từ chối, hai bên coi như không có chuyện gì xảy ra.
Mặt mũi ở trong xã hội vô cùng quan trọng, tác dụng của người làm mai thể hiện ở chỗ này, thích hợp giữ gìn mặt mũi người cầu hôn.
Chuyện Lưu viện chủ thay mặt Phạm gia tới cầu hôn trước truyền khắp toàn bộ Chu gia, bên trong Chu gia xuất hiện sóng to gió lớn.
Liễu gia ba lần cầu hôn cũng bị Chu Nguyên Phủ lấy các loại lý do kéo dài hoặc là dưới tình huống từ chối, nhưng ông lại đồng ý Phạm gia bàn bạc chuyện cưới xin, không thể nghi ngờ quan hệ hai nhà Chu - Liễu trở nên ác liệt nghiêm trọng, làm cho Chu Nguyên Tuấn dốc sức bảo vệ quan hệ hai nhà Chu Liễu cũng cảm giác lo lắng sâu sắc.
Con trai trưởng Chu Nguyên Tuấn là Chu Hiếu Trân sau khi biết người làm mai Phạm gia đến cửa, trước tiên tỏ thái độ quang minh, hết sức phản đối hôn sự này, hắn ta đồng thời khuyên đại bá phụ, lại gửi thư chim bồ câu, đem chuyện này cấp bách nói cho phụ thân đang ở kinh thành.
Chiều hôm đó, một chiếc thuyền nhanh chóng lái tới, đậu sát ở trên bến tàu Chu gia, Chu Hiếu Trân sắc mặt u ám đi xuống thuyền, bước nhanh vào trong phủ.
Chu Hiếu Trân tuổi ước chừng bốn mươi, theo như tổ phụ sắp đặt, trong ba chi của Chu gia, lão nhị Chu Nguyên Tuấn theo chính trị, lão đại Chu Nguyên Phủ trông coi ruộng đất, lão tam Chu Nguyên Phong buôn bán.
Nhưng rất nhiều chuyện không theo như quỹ đạo sắp đặt của Chu lão thái gia xảy ra, con trai Chu Nguyên Phủ Chu Hiếu Vân thi đỗ tiến sĩ, làm quan rồi theo chính trị, Chu Nguyên Phủ không hoàn toàn trông coi ruộng đất, tiền của Chu gia và cửa hàng tơ lụa vẫn luôn nằm trong tay Chu Nguyên Phủ.
Mà Chu Hiếu Trân phải tham ra chính trị, nhưng lại không thi đỗ tiến sĩ, hơn nữa Chu Nguyên Tuấn cảm thấy tư chất hắn ta hơi kém, đem chỉ tiêu quan ấm duy nhất của gia tộc cho Chu Hiếu Đàm là đệ đệ Chu Hiếu Trân, trước mắt Chu Hiếu Đàm đảm nhiệm Nhạc Châu thông phán. (* Ấm: Thời đại phong kiến, do cha ông có công mà đem lại quyền lợi cho con cháu được đi học và được bổ làm quan)
Mất đi hy vọng làm quan, Chu Hiếu Trân mở trường học ở quê hương, đào tạo môn sinh Chu thị, quản lí việc nội bộ gia tộc Chu gia.
Chu Hiếu Trân mới từ Liễu gia trở về, mang theo sự tức giận của Liễu gia khiến tâm trạng hắn ta rất tệ hại.
Chu Hiếu Trân trực tiếp tới cầu kiến bác trai Chu Nguyên Phủ, không lâu sau, hắn ta đi vào thư phòng Chu Nguyên Phủ, Chu Nguyên Phủ đang ngồi ở trước bàn thưởng thức khối đá hiếm vừa có được.
- Chất nhi bái kiến bá phụ!
Chu Hiếu Trân khom người hành lễ với Chu Nguyên Phủ, Chu Nguyên Phủ cười híp mắt nói:
- Hiếu Trân, khối đá Thái Hồ tên là Biệt Hữu Động Thiên (có điểm khác biệt động trời), cấu tạo bên trong làm người ta rất ngạc nhiên, cháu đoán xem, A Bội mất bao nhiêu tiền để mua?
Chu Hiếu Trân chỉ đành cười khổ nói:
- Giá trị chắc không rẻ.
- Nó xác thực giá trị không rẻ, nhưng A Bội lại chỉ tốn một xâu tiền đã mua được nó, chuyện tốt như vậy không phải bình thường có thể gặp được.
Chu Hiếu Trân nào có tâm tư chuyện phiếm với đại bá, hắn ta thận trọng nói:
- Cháu muốn cùng đại bá bàn lại chuyện của A Bội, cháu mới vừa từ Liễu gia trở về.
Chu Nguyên Phủ nhanh chóng nhìn hắn ta, nhàn nhạt nói:
- Cháu nói đi.
Chu Hiếu Trân vội vàng nói:
- Hôm nay cháu cùng Liễu lão gia tử nói chuyện thông gia hai nhà, cũng hy vọng có thể dùng một loại biện pháp biến báo giải quyết tình thế căng thẳng, ví dụ như đồng ý gả Ngọc nhi cho Liễu Nhiên.
Chu Ngọc là con gái Chu Hiếu Đàm, nhỏ hơn Chu Bội một tuổi, trong lòng Chu Nguyên Phủ cười lạnh một tiếng, vẫn điềm nhiên như không.
- Tiếp theo thì sao?
- Sau đó Liễu lão gia tử kiên quyết không chịu đồng ý, lão nói mười năm trước đã cùng đại bá nói chuyện cưới xin này, đại bá luôn lấy lý do kéo dài, bây giờ lại muốn gả Chu Bội cho người nhà khác, không nói rõ với Liễu gia, đây là sự sỉ nhục lớn với Liễu gia, Liễu gia cần xem xét lại quan hệ hai nhà.
- Bội nhi không gả vào Liễu gia, chính là nỗi nhục lớn của Liễu gia sao?
Chu Nguyên Phủ cười lạnh nói:
- Từ khi nào hai nhà Chu Liễu phải dựa vào một tiểu nương tử mười sáu tuổi để duy trì quan hệ?
Chu Hiếu Trân vội vàng giải thích:
- Đại bá, có lẽ Liễu gia cảm thấy tôn nghiêm bị xúc phạm, dẫu sao Liễu gia nói cửa hôn sự này đã mười năm.
Chu Nguyên Phủ chậm rãi lắc đầu.
- Cháu hoàn toàn không thấy được vấn đề thực tế.
Nói đến đây, ánh mắt Chu Nguyên Phủ sắc bén nhìn chăm chú Chu Hiếu Trân.
- Tại sao Liễu Trác có ý kiến lão không đến tìm ta, mà cần cháu đến cửa giải thích? Lúc nào Liễu gia biến thành kiêu căng như thế? Trước kia Liễu gia ba ngày hai bữa đến cửa viếng thăm Chu gia, bây giờ thế nào? Bây giờ đã là tháng năm rồi, Liễu Trác năm nay không đến cửa một lần, cháu không cảm thấy Liễu gia không hề coi Chu gia ta ra gì sao?
Chu Hiếu Trân cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Cháu cảm thấy hay là bởi vì chuyện Chu Bội khiến Liễu gia không vừa lòng, mới dẫn đến quan hệ hai nhà Chu Liễu giảm xuống.
- Cháu khăng khăng cho là vậy?
Chu Nguyên Phủ lạnh lùng nhìn đứa cháu này.
- Vâng.
Chu Hiếu Trân không do dự trả lời.
Chu Nguyên Phủ lắc đầu.
- Vậy cháu đi đi.
- Nhưng còn chuyện Bội nhi…
Không đợi hắn ta nói xong, Chu Nguyên Phủ khoát tay chặn lại cắt ngang lời hắn ta.
- Ta cảm thấy cháu không cần vì chuyện Bội nhi mà suy nghĩ quá nhiều, chuyện này tự nhiên do ta làm chủ, trái lại cháu nên nghĩ lại, lúc nào nên mở cửa La Hán ra, khóa trên cửa đã rỉ sét rồi.
Chu Hiếu Trân cũng không nhịn được, bỗng đứng lên.
- Đại bá không suy nghĩ đến cảm nhận của chúng ta, khăng khăng làm theo ý mình, chỉ sợ cửa La Hán không mở ra, cửa Kim Trì cũng sẽ đóng lại thôi.