Nói xong, hắn ta xanh mặt xoay người bước nhanh rời khỏi, Chu Nguyên Phủ nhìn bóng lưng hắn ta đi xa, âm thầm lắc đầu, cha nào con nấy, lời này một phần cũng không thấy giả dối.
Chu phủ trấn Thịnh Trạch diện tích ước chừng hai trăm mẫu, nó trên thực tế là do ba tòa phủ trạch tạo thành, ba huynh đệ Chu thị cùng con cháu bọn họ mỗi người chiếm một phòng, giống như quan hệ Vinh Quốc phủ và Ninh Quốc phủ trong Hồng Lâu Mộng.
Ba tòa phủ có cấu tạo hình chữ 'Phẩm' (品), chỗ ở của Chu Nguyên Phủ ở phần trên chữ phẩm, mà Chu Nguyên Tuấn cùng Chu Nguyên Phong chia ra trái phải phần bên dưới chữ phẩm, chia ra gọi là Thượng phủ, Tả phủ và Hữu phủ, ở giữa ba tòa phủ có cửa thông sang, cửa nối liền Tả phủ và Hữu phủ gọi là cửa La Hán, đã gần mười năm không mở ra, khóa lớn phía trên đã rỉ sét.
Quan hệ của Chu Nguyên Tuấn cùng Chu Nguyên Phong cực kỳ căng thẳng, trước kia lão thái thái vẫn còn sống, ít nhất ngoài mặt bọn họ còn giả bộ hòa thuận, sau khi lão thái thái qua đời, hai người anh em bọn họ không nguỵ trang nữa, bao gồm con cháu hai chi cũng không qua lại.
Mà cửa Kim Trì là cửa gắn liền phủ của Chu Nguyên Phủ và phủ lão nhị Chu Nguyên Tuấn, trước mắt mở rộng, con cháu hai phủ cũng thường lui tới.
Cho nên Chu Hiếu Trân dưới tình thế cấp bách, nói ra lời khó nghe đóng cửa Kim Trì, trên thực tế là uy hiếp Chu Nguyên Phủ, nếu như Chu Nguyên Phủ không chịu nhường bước cửa hôn sự này, như vậy sẽ dẫn đến Chu gia bị chia rẽ.
Chu Nguyên Phủ chắp tay ở trong phòng bước qua bước lại, tâm trạng ông cũng rất nặng nề, ông không biết lời Chu Hiếu Trân nói, là ý bản thân hắn ta hay là thái độ của phụ thân hắn ta, lại nói ra lời này làm cho lòng người lạnh lẽo.
Lúc này, một bóng người xinh xắn lặng lẽ xuất hiện ở bên cạnh Chu Nguyên Phủ.
- Ông, chú hai lại tới làm loạn sao?
Người tới chính là Chu Bội, hai ngày nay chú hai vì chuyện này mà cùng tổ phụ cãi vã rất lâu, khiến trong lòng nàng bất an, nàng không hy vọng bởi vì chuyện của mình mà dẫn đến quan hệ nội bộ Chu gia trở nên trầm trọng.
Chu Nguyên Phủ thương yêu vỗ đầu cháu gái bảo bối, mặc dù cháu gái này gạt ông chạy đi Côn Châu, khiến ông giận dữ, nhưng sau khi nàng trở lại, kéo cánh tay ông làm nũng, tức giận trong lòng Chu Nguyên Phủ tức khắc biến mất không thấy đâu.
- Chuyện không liên quan đến cháu, cháu ngồi xuống, A gia nói cho cháu nghe.
Chu Bội ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh tổ phụ, Chu Nguyên Phủ ngồi xuống trên ghế rộng của mình, ông đưa mắt nhìn nóc nhà chốc lát, chậm rãi nói:
- Băng dày ba thước không phải do một ngày lạnh mà thành, nhị tổ phụ của con không hài lòng với ông không phải ngày một ngày hai, từ nhỏ ông bảo vệ tam tổ phụ con, mỗi lần lão bắt nạt tam tổ phụ con, sẽ bị ông giáo huấn một trận, lúc đầu mong đợi lão lớn lên có thể hiểu được tình cảm huynh đệ, chỉ là không nghĩ tới, lão càng ngày càng đi xa không hòa thuận với anh em hơn.
- Tại sao lại vậy?
Chu Bội không hiểu hỏi.
Chu Nguyên Phủ cười khổ nói:
- Nhị tổ phụ cháu từ nhỏ khôn vặt hơn người, có thể nói thần đồng, ba tuổi biết chữ, năm tuổi viết thơ, sáu tuổi viết chữ đẹp, được tằng tổ phụ con vô cùng thương yêu, ngay cả tối ngủ cũng phải bảo đệ ấy nằm bên cạnh, dần dần hình thành tính cách kiêu căng ngạo mạn của nhị tổ phụ con, cũng dẫn đến lão từ nhỏ đã có cảm giác hơn hẳn người khác, cao hơn người một bậc, xem thường người khác.
Loại cảm giác ưu việt này đã khắc sâu vào xương tủy, lão đối với ông còn đỡ, dù sao cũng là ca ca cùng mẹ, nhưng lão đối với tam tổ phụ con cực kỳ xem thường, tam tổ phụ con nhỏ hơn lão ba tuổi, bị lão mắng nhiếc đấm đá là chuyện bình thường như cơm bữa.
- Mà ông lại kiên quyết che chở tam tổ phụ con, cho nên trong lòng lão đối với ta cũng có oán hận.
- Oán hận khi còn bé, bây giờ có còn không?
- Đã năm mươi năm trôi qua, theo đạo lý là không, nhưng khi tằng tổ phụ con làm sai một chuyện, cuối cùng dẫn đến anh em chúng ta sinh ra vết nứt không thể khép lại.
- A gia nói cho con nghe, là chuyện gì?
- Chính là tước vị huyện công Ngô Giang của ta, vốn phải thuộc về nhị tổ phụ con, tằng tổ phụ con yêu cầu đem tước vị này cho nhị tổ phụ con, thiên tử cũng đồng ý, nghe nói ngay cả ý chỉ cũng nghĩ xong rồi, nhưng cũng bởi vì quý phi nương nương không đồng ý, yêu cầu phong tước con trai trưởng, thay đổi ý kiến của thiên tử, cuối cùng tước vị này rơi vào ta.
- Đây là ý của quý phi, liên quan gì đến A gia?
- Quý phi với ông từ nhỏ tình cảm huynh muội sâu sắc, mà quan hệ với nhị tổ phụ con không tốt, nhị tổ phụ con vẫn cho rằng là ông ảnh hưởng tới quý phi, cướp đi tước vị vốn nên thuộc về lão, ông luôn giải thích, mặc dù ngoài mặt chuyện này đã qua, nhưng ông biết chuyện này vẫn là một cái gai trong lòng lão.
- Lần này lão vì chuyện Liễu gia làm khó dễ ông, bên trong thật ra cất giấu ân oán mấy chục năm, đương nhiên, có liên quan tới việc lão cưới trưởng nữ Liễu gia, mà Liễu gia cũng muốn dùng chuyện này đạp Chu gia ta xuống dưới chân.
Chu Nguyên Phủ khoanh tay đi qua đi lại trong phòng, ông hình như là tự nói một mình, lại như là đang chân thành chỉ bảo Chu Bội.
- Chu Liễu hai nhà qua lại đã gần trăm năm, giao tình trăm năm sâu nặng, sẽ bởi vì một mối hôn nhân không thành mà từ nay trở mặt sao? Ta tuyệt đối sẽ không tin, gốc rễ vẫn là ở hai năm qua Chu lùi Liễu tiến.
Chu Bội gật gật đầu:
- Cháu nghe phụ thân nói, hai năm qua đường làm quan của Chu gia không như ý, khiến cho địa vị của Chu gia chịu ảnh hưởng rất lớn, Nhị tổ phụ vì thế mà rất lo lắng.
- Hừ! Đó là bản thân nó ngu xuẩn, trước đó ôm lấy đùi Đinh Vị, trên thân đóng lên cái dấu của Đinh đảng, nếu không phải Thiên tử niệm tình cũ với quý phi, nó đã sớm bị giáng chức rồi.
- Đường quan của Chu gia mấy năm nay không thuận lợi vẫn là là do Nhị tổ phụ cháu, mẫu thân mất, cần phải đại tang ba năm, nó giữ đạo hiếu được hai năm liền sốt sắng nhậm chức lại không chịu được, ta khuyên nó đợi thêm một năm nữa, nó lại lo lắng cơ hội của mình không có nữa, Thiên tử tuy rằng không nói gì, trong lòng nhất định không vui, nó dần dần không được trọng dụng, cũng đúng tình lý.
Dừng một chút, Chu Nguyên Phủ lại nói:
- Đường làm quan của Chu gia không thuận lợi, mà Liễu gia bởi vì bám lấy đùi Trương Nghiêu Tá mà sống không tệ, Liễu Vân đã thăng làm Lại bộ thị lang, trong lòng Liễu gia liền coi thường Chu gia rồi, muốn đè đầu Chu gia từ giờ, trở thành Liễu trên Chu dưới, Liễu Trác năm nay còn không tới cửa thăm hỏi ta một lần, cho rằng ta không hiểu ý đồ của gã là gì, không phải là đợi ta tới cửa hỏi thăm gã sao?
- Cho nên Liễu gia khăng khăng muốn cháu vào cửa Liễu gia bọn chúng, là có cái ý này sao?
- Trước giờ đều là trưởng nữ Liễu gia đến Chu gia, thứ nữ Chu gia gả cho Liễu gia, đây là lệ cũ, nếu ta gả cháu đi Liễu gia, tính chất liền thay đổi, lúc trước khi Liễu Trác đề xuất yêu cầu này, ta liền một mực từ chối, Chu Liễu hai nhà tuyệt giao có thể, nhưng Chu gia khuất phục Liễu gia ư, nằm mơ!