Chu Nguyên Phủ gật gật đầu:
- Chúng ta nghĩ giống nhau rồi!
Chu Nguyên Phủ lại lệnh nha hoàn đi gọi Chu Bội tới, một lát sau, Chu Bội bước nhanh vào phòng khách, Chu Nguyên Phủ cười nói:
- Đây là phụ thân của Phạm Ninh, cháu hẳn là đã gặp qua, hành lễ với Phạm viên ngoại đi!
Chu Bội vẻ mặt ngượng ngùng, duyên dáng hành lễ với Phạm Thiết Chu:
- Bội nhi bái kiến thúc phụ!
Phạm Thiết Chu thấy Chu Bội xinh đẹp đoan trang, có tướng vượng phu, trong lòng vui mừng, vội vàng nhặt khóa bạc lên đưa cho nàng:
- Đây là khóa trường mệnh của A Ninh nhà ta đeo khi còn bé, giao cho cháu bảo quản đó!
- Cảm ơn Phạm thúc phụ!
Chu Bội càng đỏ mặt hơn, rụt rè nhận lấy khóa bạc.
Chu Nguyên Phủ lại cười nói:
- Qua mấy ngày nữa chúng ta cũng dọn tới trấn Mộc Đổ, đến lúc đó mọi người rất gần, A Bội có thời gian thì tới bầu bạn với mẫu thân A Ninh.
Phạm Thiết Chu mừng rỡ:
- Vậy không còn gì tốt hơn nữa.
Chu Bội không dám nhiều lời, lại hành lễ rồi cáo lui.
Phạm Thiết Chu thấy thời gian không còn sớm, liền lại hẹn ngày tháng nạp chinh với Chu Nguyên Phủ, cũng chính là ngày hạ sính lễ.
Tống triều sính lễ của nhà trai phải đưa ba lễ, chia ra gọi là hạ định lễ, hạ sính lễ và hạ tài lễ, hạ định lễ bình thường là lễ ngày thứ hai sau cầu hôn thành công phải đưa tới, đưa tới một vò rượu và tơ lụa tám màu, nhưng quan trọng nhất là hạ sính lễ, nhà gái một khi nhận hạ sính lễ, hôn sự này coi như chính thức định rồi.
Sau khi hạ sính lễ xong, ngay sau đó là hạ tài lễ, một khắc cũng không rảnh rỗi.
Ba lễ xong, chính là đón dâu rồi, nhưng bởi vì tình hình của bọn họ khá đặc biệt, Phạm Ninh đang ở hải ngoại, cho nên hoàn thành ba lễ trước, định xong cuộc hôn nhân này, đợi chọn ngày rồi cử hành hôn lễ.
Phạm Thiết Chu rời khỏi Chu phủ, Chu Nguyên Phủ tự mình tiễn y lên thuyền, ngay khi Phạm Thiết Chu vừa mới đi chưa đến một dặm, chạm mặt với một con thuyền đang lao nhanh, người trên thuyền khiến Phạm Thiết Chu lập tức ngẩn cả người.
Người trên thuyền chính là tứ đệ Phạm Đồng Chung, gã mặc một cái áo lụa trắng, eo thắt đai da, đầu đội mũ ô sa, phía sau còn có hai tùy tùng đi theo, lại thêm vẻ ngoài tuấn tú với dáng người cao thẳng, gã cũng có vẻ có vài phần khí phách.
Phạm Thiết Chu đã gần một năm không gặp em trai của mình rồi, lần trước gặp gã vẫn là trong tế tộc năm trước.
Phạm Thiết Chu bởi vì là phó tộc trưởng, bận rộn tế tộc, không có thời gian nói chuyện với tứ đệ, chỉ là nghe lão tam nói, tứ đệ thay Chu gia làm việc, hình như sống cũng không tệ lắm.
Phạm Thiết Chu cũng biết mấy năm nay cảnh ngộ tứ đệ có chút lận đận, năm năm trước, thê tử gã bởi vì béo phì quá mức mà qua đời khi đang ngủ, nhạc phụ tố cáo hẳn lên quan phủ, nói thê tử là bị gã hại chết, chuyện này náo động rất lớn, may là một y sư làm chứng, nói thê tử tứ đệ đã ngạt thở mấy lần, đều được cứu tỉnh kịp thời, tứ đệ lúc này mới được trong sạch.
Ba năm trước, Phạm Đồng Chung lại cưới một nữ nhân họ Vương ở Ngô Giang làm vợ, đầu năm trước sinh một đứa con trai.
- Đồng Chung!
Phạm Thiết Chu vẫy tay hô to.
Phạm Đồng Chung vừa quay đầu lại thì thấy đại ca, lập tức vừa mừng vừa sợ, vội vàng để hai thuyền sát nhau, gã nhảy lên thuyền của Phạm Thiết Chu cười nói:
- Đại ca không phải là đến cầu thân sao!
Phạm Thiết Chu cười nói:
- Làm sao đệ biết huynh tới cầu thân?
- Tin tức đã truyền ra rồi, đệ hôm này tới báo cáo thu chi, cho nên đặc biệt tới hỏi chuyện này.
- Nào! Chúng ta ngồi xuống nói chuyện.
Phạm Thiết Chu kéo em trai vào khoang thuyền ngồi xuống, từ trong rương lấy ra một bình rượu và hai chén nhỏ, rót hai chén rượu cười nói:
- Nhiều năm như vậy huynh cũng chưa biết đệ đang làm việc ở đâu?
Phạm Đồng Chung trầm ngâm một chút nói:
- Đệ làm việc ở nơi nào đến nương tử cũng không biết, tuy nhiên đệ có thể nói cho đại ca, hy vọng đại ca giữ bí mật giúp đệ.
- Đệ yên tâm đi! Huynh sẽ không đi nói lung tung.
Phạm Đồng Chung uống xong chén rượu mới nói:
- Đệ bây giờ đang là đại quản sự của cửa hàng tiền Chu Ký, phần lớn thời gian đều ở bên ngoài tuần tra các cửa hàng tiền, hai ngày nữa đệ còn phải đi phủ Thành Đô, phải mở hai cửa hàng tiền ở đó, đệ ở bên đó đóng giữ th ít nhất phải ba tháng.
- Không tệ! Đệ làm đại quản sự từ khi nào?
- Đã ba năm rồi, lão gia đối đãi không tệ, mỗi tháng cho đệ lương bổng một trăm quan, cuối năm còn có tiền thưởng hậu hĩnh, nói thật, đệ đã cảm thấy hài lòng rồi.
Phạm Thiết Chu gật gật đầu:
- Huynh vốn còn muốn nói chuyện với đệ, bảo đệ đi kinh thành giúp lão nhị, bên đệ ấy thiếu người, nhưng đệ sống cũng không tệ, vậy đành thôi.
Phạm Đồng chung lắc đầu cười gượng nói:
- Lúc còn trẻ đã làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn, nếu không phải lão gia giúp đệ đi vào chính đạo, đệ còn không biết sa đọa như thế nào rồi, vợ trước của đệ qua đời, cũng là lão gia giúp đệ thu xếp, mới khiến đệ không bị huyện nha vu oan giá hoạ, làm người phải có tín nghĩa, đệ vẫn còn phải cố gắng làm việc thật tốt, báo đáp ân tri ngộ của lão gia.
Lời này của Phạm Đồng Chung khiến cho Phạm Thiết Chu hết sức vui mừng, tứ đệ vẫn luôn khiến cả nhà đau đầu cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi.
Y tháo một khối ngọc bội ở giữa hông ra, đưa cho Phạm Đồng Chung:
- Cái này cho cháu nhỏ, coi như là một chút tấm lòng của đại bá ta này dành cho nó.
- Đa tạ đại ca!
Phạm Thiết Chu vỗ vỗ vai em trai:
- Có thời gian thì đi thăm phụ thân, cha vẫn thường nhớ tới đệ, còn em dâu, bảo nàng đưa cháu tới nhà ngồi một chút, đại tẩu đệ nhất định sẽ hoan nghênh bọn họ.
Phạm Đồng Chung gật gật đầu:
- Đệ trước khi đi phủ Thành Đô, sẽ đi thăm mọi người.
Phạm Đồng Chung cáo biệt rồi đi, Phạm Thiết Chu nhìn thuyền của em trai đi xa, y nhìn từng đám mây trăng trên trời, trong lòng cảm thấy rất phấn chấn, mọi việc trong nhà đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp, Phạm gia bọn họ thật sự đến lúc chuyển mình rồi.
***
Trong mười ngày tiếp theo, Phạm gia kịp thời đưa đến định lễ, sính lễ và tài lễ, người mai mối Lưu viện chủ lại cùng Chu Nguyên Phủ định ra ngày cưới đại khái, Chu Nguyên Phủ chuyển về trấn Mộc Đổ, thiết yến chiêu đãi hương thân phụ lão trấn trên, toàn bộ trấn Mộc Đổ đều tràn ngập một bầu không khí vui mừng.
Nhưng trong vui mừng cũng ẩn giấu một nhân tố không vui, ngày thứ hai Phạm gia hạ sính lễ, Chu Nguyên Tuấn chạy về Chu phủ ở Ngô Giang, ầm ĩ một hồi với huynh trưởng, lại vén hết toàn bộ nội tình mấy chục năm trước ra, hai huynh đệ từ nay trở mặt.
Ba tháng sau, một nhà hơn mười người già trẻ nhà Chu Nguyên Tuấn dọn tới kinh thành, Chu gia đối mặt với tình thế chia rẽ.
***
Thời gian lại đến tháng một năm thứ hai, Đại Tống năm thứ ba Chí Hòa.
Trong khoảng thời gian này, cục diện triều đình khá hỗn loạn, chủ yếu Thiên tử Triệu Trinh trong đại triều năm mới bỗng nhiên trúng gió, bị bệnh nằm trên giường, đã nửa tháng không thể lên triều, đại thần đều lo lắng.