Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 488 - Chương 486

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 486
 

Buổi sáng, Hữu tướng Văn Ngạn Bác triệu tập các tướng quốc ở Chính Sự Đường nghị sự, bao gồm Tả tướng Phú Bật, hai Phó tướng Trình Lâm và Vương Nghiêu Thần, cùng với Tri xu mật sự Hàn Kỳ.

Mọi người vừa mới ngồi xuống, trà đồng liền dâng trà lên cho mọi người, Văn Ngạn Bác uống một ngụm trà, nói với mọi người:

- Sáng sớm hôm nay ta hỏi ngự y, họ nói bệnh tình của Quan gia đã chuyển biến tốt, hai ngày trước đã có thể mở miệng nói chuyện, tĩnh dưỡng thêm mười ngày là có thể bình phục rồi.

- Văn tướng quốc, bệnh tình lần này của Quan gia nguyên nhân là gì?

Hàn Kỳ ân cần hỏi.

- Ta đã hỏi ngự y, ý của ngự y là, Quan gia rất muốn có con, ngược lại dục tốc bất đạt, suy nhược thái quá mà dẫn đến.

Văn Ngạn Bác nói rất mập mờ, nhưng mọi người nghe đều hiểu, đơn giản là phòng dục quá độ làm cho thân thể suy nhược, trong lúc nhất thời, mọi người đều không nói thêm gì, đều uống trà để che đi sự xấu hổ.

Lúc này, Văn Ngạn Bác chuyển hướng đề tài, hỏi Phó tướng Trình Lâm:

- Sứ giả Liêu quốc lần này đến kinh là có ý gì?

Thời gian này hàng năm, Liêu quốc và Đại Tống thăm hỏi đều là chúc mừng năm mới, bình thường là do sứ giả Liêu quốc thường trú ở kinh thành phụ trách, Liêu quốc bỗng nhiên phái tới một sứ giả vào kinh, khiến mọi người đều thấy có chút kỳ quái, khi tiết trời mùa xuân se lạnh chạy tới, Liêu quốc có đại sự gì sao?

Trình Lâm cười gượng một tiếng nói:

- Liêu quốc muốn chúng ta giải thích, mở rộng lãnh thổ ở hải ngoại có phải là nhằm vào Liêu quốc hay không?

Văn Ngạn Bác nhướn mày:

- Vấn đề này năm kia không phải đã trả lời bọn họ rồi sao? Chúng ta khai phá phát triển, không liên quan gì tới Liêu quốc, bọn họ còn muốn biết gì nữa?

- Hình như Cao Ly đưa cho bọn chúng tin tức gì đó, bọn họ hỏi chuyện Đam Châu.

Văn Ngạn Bác gật gật đầu, quả nhiên giống với dự đoán trước đó của bọn họ, quả nhiên là Cao Ly đưa tin tức cho Liêu quốc.

Tuy nhiên Tống triều cũng có phương án ứng đối. Văn Ngạn Bác cười nói:

- Vậy ngươi nói sao?

- Ta đã nói bọn họ lo quá rồi, chúng ta mở rộng biên giới ở hải ngoại không liên quan tới Liêu quốc, chúng ta chỉ muốn khai thác phát triển buôn bán ở hải ngoại, thiết lập quan phủ ở Đam Châu cũng là vì tiến hành buôn bán tốt hơn với Cao Ly, Nhật Bản, kết quả loạn thành trò cười.

Nói tới đây, Trình Lâm không nhịn được bật cười, gã mở tấm bản đồ trên bàn ra, mọi người đều xúm lại, đây là bản đồ Cao Ly, Đam Châu, Đại Tống và Kiêu quốc, trên bản đồ, vị trí Đam Châu cũng không ở bên dưới Cao Ly, mà là ở hướng tây bắc của Cao Ly, dựa sát vào bán đảo Liêu Đông.

Mọi người đều không nhịn được cười, đây là bản đồ ai vẽ, so với vị trí thật chênh lệch hơn nghìn dặm.

Văn Ngạn Bác cười lạnh một tiếng nói:

- Đây chắc là bản đồ Cao Ly cố ý vẽ sai, lừa gạt Liêu quốc, để bọn họ tạp áp lực với Đại Tống, từ đó để ta rút khỏi Đam Châu.

- Vậy chúng ta nên ứng đối thế nào?

- Rất đơn giản, nói rõ tình hình cho bọn họ, cho bọn họ bản đồ chính xác, bọn họ nếu như không tin, có thể tự mình đi điều tra đảo lớn không tồn tại này, thật ra bọn họ hỏi ngư dân địa phương là biết đảo này có tồn tại hay không, còn chạy đến hỏi chúng ta, quả thật là làm việc thừa.

Trình Lâm lại tiếp tục nói:

- Bọn họ còn hỏi tới Côn Châu!

Đề tài này khiến các tướng quốc trong phòng đều im lặng lại, Côn Châu hai năm qua đã trở thành đề tài nóng hổi nhất ở Đại Tống, phố lớn ngõ nhỏ, cạnh giếng đầu thôn, đến cả đám ăn mày khi phơi nắng bắt rận cũng nói chuyện Đam Châu có cơ hội phát tài hay không.

Nếu như muốn để Liêu quốc không biết Côn Châu, quả thực không có khả năng, huống chi, thám tử Liêu quốc xâm nhập các phương diện của Đại Tống, bọn họ rất có khả năng đã biết Côn Châu là căn cứ nuôi ngựa thật sự.

Văn Ngạn Bác bỗng nhiên nhận ra, chỉ sợ Côn Châu mới là mục tiêu thật sự Liêu quốc quan tâm.

Suy nghĩ một lát, Văn Ngạn Bác nói với Trình Lâm:

- Nếu bọn họ thật sự để ý Côn Châu, vậy nói cho bọn chúng, Côn Châu ở hải ngoại xa xôi, cách Đại Tống ít nhất một nghìn dặm, là một vùng đất Đại Tống mới khai phá, nơi đó tương lai sẽ trở thành kho lương thực mới của Đại Tống, chỉ vậy thôi.

Phú Bật lạnh lùng nói:

- Liêu quốc thật sự quan tâm, là Côn Châu có phải sẽ trở thành căn cứ nuôi ngựa của Đại Tống hay không, phải thì thế nào? Không phải thì thế nào? Chúng ta thật sự có thể thẳng thắn nói cho Liêu quốc, Côn Châu cũng sẽ là căn cứ chăn nuôi của Đại Tống.

Vương Nghiêu Thần cười ha hả nói:

- Căn cứ chăn nuôi vẫn là tạm thời không nói tốt hơn, để tránh kích động Liêu quốc, cứ nói với bọn họ là đất sản xuất lương thực, mọi người giả bộ mơ hồ, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, như vậy càng thích hợp với lợi ích của chúng ta.

Hàn Kỳ cũng tán thành ý kiến của Vương Nghiêu Thần, không cần phải để mâu thuẫn trở nên gay gắt, chỉ cần Đại Tống không thừa nhận nuôi ngựa, Liêu quốc cũng không có cách nào, trừ khi Liêu quốc trở mặt khai chiến, nếu không Liêu quốc hoàn toàn không có lý nào lại tạo áp lực vói Đại Tống.

Trình Lâm cũng cho rằng triều đình Liêu quốc chỉ muốn tạo áp lực nên mới phái sứ giả đến hỏi Đại Tống, chỉ cần giải thích rõ sự tình Đam Châu, vậy sứ giả Liêu quốc kia cũng có thể trở về báo cáo kết quả công tác, về phần Côn Châu, chỉ cần Đại Tống một mực khẳng định không liên quan đến nuôi ngựa, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

Lúc này, một quan viên ở cửa nhỏ giọng bẩm báo:

- Trong cung truyền tin đến, Thiên tử triệu kiến Văn tướng công và Phú tướng công!

Triệu Trinh trúng gió đã hai mươi ngày rồi, dưới sự điều chỉnh tỉ mỉ của ngự y, thân thể của Triệu Trinh cũng hồi phục từng ngày, bắt đầu có thể nói chuyện, có thể đi dạo ngắn ở trong ngự hoa viên.

Lần trúng gió này cũng là hồi chuông cảnh báo với thân thể của Triệu Trinh, y bắt đầu ý thức được bản thân không còn trẻ tuổi, để lại con trai nối dõi đã rất không có khả năng, như vậy ai có thể kế thừa ngôi vị Hoàng đế của mình, đã là chuyện lớn Triệu Trinh không thể không đối mặt.

Từ mặt tình cảm, y càng thương yêu nghĩa tử của Trương quý phi, Triệu Văn đôn hậu thông minh hiếu học, giỏi làm Triệu Trinh vui, đương nhiên, đây cũng là kết quả tình yêu, yêu ai yêu cả đường đi lối về của Triệu Trinh.

Nhưng lý trí lại nói với Triệu Trinh, Triệu Tông Thực trẻ tuổi càng điềm đạm, thận trọng, cơ trí, năng lực rất mạnh, càng có thể kế thừa ngôi vị của mình hơn.

Trong khoảng thời gian này, Triệu Trinh vẫn đang chần chừ giữa tình cảm và lý trí, cuối cùng khó có thể quyết định được.

Trong điện Dưỡng Tâm, Triệu Trinh đang nằm trên giường yên lặng suy ngẫm về được mất trong hai mươi năm mình chấp chính, một người khi bị bệnh thân thể yếu đuối, thường thường sẽ xét lại những gì mình đã làm được và tổng kết kinh nghiệm.

Triệu Trinh cũng không ngoại lệ, lần này bị bệnh, y cũng bắt đầu xét lại được mất khi mình chấp chính, đang suy nghĩ bản thân sẽ đối mặt với liệt tổ liệt tông như thế nào.

Bình Luận (0)
Comment