Lúc này, một tên thái giám nhỏ giọng nói:
- Bệ hạ, Văn tướng công và Phú tướng công đến rồi ạ!
- Tuyên bọn họ vào đi!
Thái giám đi ra ngoài, một lát sau, Văn Ngạn Bác và Phú Bật được dẫn vào phòng bệnh, hai người thấy Thiên tử sắc mặt tái nhợt, không có một giọt máu, trong lòng đều vô cùng đau khổ, liền vội vàng tiến lên hành lễ:
- Tham kiến Bệ hạ!
- Hai vị ái khánh, mời ngồi!
Thái giám mang đến hai cái đôn thêu, để bọn họ ngồi xuống trước giường bệnh.
Văn Ngạn Bác ân cần hỏi han:
- Bệ hạ cảm thấy tốt hơn một chút rồi sao!
Triệu Trinh cười gượng một tiếng nói:
- Trẫm nói chuyện còn có chút khó khăn, nhưng ngự y khuyến khích trẫm nói nhiều, cho nên mới gọi các khanh đến, trẫm muốn biết một chút tình hình trong triều.
Văn Ngạn Bác và Phú Bật nhìn nhau, Văn Ngạn Bác thoáng trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Khởi đầu năm nay không tệ, hơn nữa Côn Châu mùa thu năm ngoái chuyển đến một trăm vạn lượng bạc, hóa giải sự căng thẳng về tài chính ở mức độ nào đó, sáu nghìn gỗ hổ phách cũng bán ra giá tốt mười vạn quan tiền, bổ sung vào quốc khố trống rỗng.
Trên mặt Triệu Trinh lộ ra vẻ tươi cười:
- Ai nói Côn Châu là cái hố tài chính không đáy của triều đình, ở thời điểm mấu chốt, Côn Châu cũng có hồi báo, một trăm vạn lượng bạc! Vậy tương đương với sản lượng khai thác bạc cả năm của Đại Tống năm trước.
- Nghe nói Nhật Bản thừa thãi bạc trắng, hơn nữa ở khu vực đông bắc bộ, sản lượng vàng bạc đều rất cao, Phạm tri sự đem trang bị sàng lọc bán giá cao cho gia tộc An Bội nắm giữ lượng lớn mỏ bạc, tuy rằng vi thần cũng không quá tán thành phương thức này, tuy nhiên việc này cũng làm cho vi thần ý thức được, tiến hành buôn bán với Nhật Bản, quả thật có thể thu được lượng lớn vàng bạc.
Lúc này, Phú Bật ở bên cạnh nói:
- Phạm Tri sự duy trì phương thức buôn bán với bộ tộc An Bội, cũng là để làm yếu đi sự soi mói của Nhật Bản với Côn Châu, vi thần cho rằng không cần có kết luận quá sớm, sau vài năm quan sát mới thảo luận việc này.
Phú Bật rõ ràng đang ủng hộ gia tộc An Bội, không cùng ý kiến với Văn Ngạn Bác, hai người nhất thời đều trầm mặc lại.
Triệu Trinh khẽ cười nói:
- Triều đình không cần vì chuyện này mà tranh luận, trẫm đã ủy thác toàn quyền cho Phạm Tri sự xử lý quan hệ với Nhật Bản, đây cũng là quyền hạn của hắn, triều đình không cần can thiệp.
Văn Ngạn Bác đành phải yên lặng gật đầu, Triệu Trinh lại thở dài một tiếng nói:
- Trong khoảng thời gian này thân thể trẫm chuyển biến xấu, từng suy nghĩ một lần, nếu trẫm đi gặp liệt tổ liệt tông, nên nói với bọn họ cái gì, trẫm có chiến tích gì đây?
Văn Ngạn Bác và Phú Bật quá kinh hãi, hai người vội vàng nói:
- Thân thể Bệ hạ đang dần dần bình phục, không thể nghĩ ngợi lung tung!
Triệu Trinh khoát tay:
- Người không nhìn xa, tất phải lo gần, trẫm nếu không nắm bắt thời gian làm chút gì đó, về sau xuống dưới hoàng tuyền, thật sự không thể đối mặt Thái tổ Thái tông, cơn bệnh nặng này cũng làm cho trẫm hạ quyết tâm.
- Bệ hạ là chỉ Côn Châu?
- Không riêng gì Côn Châu, còn có Kình Châu, Phạm Ninh vẫn luôn đề nghị trẫm xây dựng quân thành ở Kình Châu, trẫm chần chừ không thể ra quyết định, trẫm nhiều lần suy nghĩ, vẫn cảm thấy nhất định phải có chí tiến thủ, xây dựng quân thành ở Kình Châu.
Văn Ngạn Bác trầm giọng nói:
- Bệ hạ, đặc sứ Liêu quốc ngày hôm qua đến kinh thành rồi.
Triệu Trinh ngẩn ra, hỏi:
- Sứ nhà Liêu vì chuyện gì mà đến?
- Trên danh nghĩa bọn họ là vì Đam Châu mà đến, nhưng chúng ta đều nhất trí cho rằng, bọn họ là lo lắng chúng ta khai phá Côn Châu, sẽ gây bất lợi cho Liêu quốc.
Triệu Trinh thản nhiên cười nói:
- Xem ra chúng ta muốn làm chút chuyện, giữ bí mật vẫn là vấn đề lớn!
- Chủ yếu là bởi vì chuyện Côn Châu, thiên hạ đều biết, muốn giấu Liêu quốc quả thật không có khả năng, chúng ta chỉ có thể khống chế bí mật quan trọng hơn, giống như hỏa lôi sắt Côn Châu phát minh, trước mắt chỉ có Chính Sự Đường biết, bí mật này ngày cả Quân Khí Giám cũng phải che giấu.
Triệu Trinh gật đầu:
- Gia Luật Hồng Cơ vừa mới lên ngôi, đang khí thế hừng hực, là lúc muốn làm một chuyện đại sự, lo lắng của gã cũng không thể xem thường, có thể giải thích cho bọn họ rõ ràng, chúng ta mở biên giới ở hải ngoại chỉ là vì buôn bán cũng không có ý định gây bất lợi cho Liêu quốc, tóm lại, thái độ phải kiên quyết, chỗ cần phủ nhận phải kiên quyết phủ nhận, trẫm không hy vọng Liêu quốc nhanh như vậy đã ý thức được nguy hiểm, việc này sẽ gây bất lợi với việc mở rộng biên cương hải ngoại của chúng ta.
- Vi thần hiểu rồi, nhất định sẽ làm theo dặn dò của Bệ hạ, ứng đối tốt sứ giả Liêu quốc lần này.
Triệu Trinh có chút thở dài:
- Trẫm hy vọng mau chóng vào xuân, Phạm Ninh vào kinh báo cáo, trẫm có rất nhiều vấn đề muốn hỏi hắn.
***
Từ Dưỡng Tâm điện đi ra, Phú Bật cười gượng một tiếng nói với Văn Ngạn Bác:
- Văn tướng công có phát hiện không, sau khi Quan gia bị bệnh nặng, hình như đối với Côn Châu càng thêm chú ý.
Văn Ngạn Bác gật đầu nói:
- Quan gia thật ra không chỉ chú ý Côn Châu, mà là chú ý mở rộng biên cương hải ngoại, chỉ sợ người muốn lấy chuyện mở rộng hải ngoại làm chiến tích lớn nhất, trăm năm sau ăn nói với Thái tổ Thái tông.
Sứ giả Liêu quốc tên là Gia Luật A Lư, là Bộ binh thị lang nam viện Liêu Quốc, lần này hắn phụng mật chủ của Liêu chủ Gia Luật Hồng Cơ, đi xuống Đại Tống phía nam hỏi chuyện mở rộng biên cương hải ngoại.
Gia Luật Hồng Cơ năm ngoái đăng cơ làm Liêu đế, gã còn rất trẻ tuổi, năm nay mới hai mươi bốn tuổi, đang khí thế hừng hực, là lúc muốn làm đại sự một phen.
Mấy tháng trước, sứ giả Cao Ly trình lên một bản đồ tới Gia Luật Hồng Cơ, cũng chỉ trích Đại Tống chiếm lấy Đam Châu, mục đích là mưu đồ với Liêu quốc, bản đồ này khiến Gia Luật Hồng Cơ quả thật hoảng sợ, Đam Châu Tống triều chiếm giữ không ngờ dựa vào Liêu Đông, nếu Tống triều đóng mười vạn đại quân ở Đam Châu, vậy không phải là trong nháy mắt có thể đánh vào nội địa Liêu Đông sao.
Hơn nữa nghe nói Tống triều còn thiết lập Côn Châu lớn mạnh hơn, Côn Châu ở chỗ nào bọn họ không biết, nhưng Gia Luật Hồng Cơ hoài nghi Côn Châu ở bên cạnh Liêu quốc, gã liền phái sứ giả đến Tống triều hỏi thăm tình hình mở rộng biên cương hải ngoại.
Gia Luật A Lư ở Liêu quốc quán trong kinh thành, nơi này tương đương với đại sứ quán của Liêu quốc ở Tống triều, diện tích gần ba trăm mẫu, các loại kiến trúc mấy trăm phòng, còn trú đóng ba trăm binh lính Khiết Đan.
Gia Luật A Lư là hoàng tộc Khiết Đan, tuổi khoảng bốn mươi, ông ta cũng xuất thân võ tướng, dáng vẻ hình thể vạm vỡ, tướng mạo thô kệch, mặt râu ria rậm rạp, nhìn có vẻ có vài phần hung tướng.
Ở trong sảnh lớn Liêu quốc quán, Gia Luật A Lư đang đứng trước một tấm bản đồ, nghe báo cáo của Gia Luật Bình thủ lĩnh tình báo kinh thành.
- Ti chức đã điều tra nhiều cách, cơ bản có thể khẳng định, Côn Châu ở phía bắc Nhật Bản, là một hòn đảo rất lớn, nghe nói hoang tàn vắng vẻ, điều kiện vô cùng khó khăn, cách Đại Tống ít nhất nghìn dặm, ngồi thuyền phải hơn một tháng mới đến.