Gia Luật A Lư nhướn mày, ông ta ngay cả nước Nhật Bản ở chỗ nào cũng không có khái niệm, nói gì đến phía bắc của nước Nhật Bản.
- Ta chỉ muốn biết, Côn Châu này cách Liêu quốc bao xa?
- Cụ thể cách Liêu quốc bao xa, ti chức cũng không rõ lắm, nhưng nghe một người chèo thuyền nói, cách Liêu quốc ít nhất mấy nghìn dặm.
Gia Luật A Lư nghe nói cách nhau mấy nghìn dặm, ông ta thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lại chuyển lên bản đồ trên bàn, đây là bản đồ Gia Luật Bình lấy được từ Tân La lúc trước, Tân La tuy rằng bị Cao Ly kế thừa, nhưng vị trí địa lý sẽ không thay đổi.
Trên tấm bản đồ này, vị trí Đam Châu ở phía dưới Tân La, mà không giống như bản đồ Cao Ly vẽ cho bọn chúng, Đam Châu ở tây bắc Cao Ly, dựa vào Liêu Đông.
- Bản đồ này của ngươi chuẩn xác không?
- Khẳng định chuẩn xác, đây là bản đồ cũ hơn một trăm năm trước, hơn nữa căn cứ theo điều tra của ti chức, Đam Châu cách Trường Giang Khẩu rất gần, đi thuyền mười ngày là có thể đến, không có khả năng ở Liêu Đông.
- Đám Cao Ly đáng chết, lại dám lừa gạt Hoàng đế bệ hạ!
Gia Luật A Lư vô cùng căm tức, ông ta đương nhiên hiểu dụng ý xấu của người Cao Ly, bọn chúng không dám đụng đến Tống triều, liền lừa gạt Liêu quốc tạo áp lực cho Tống triều, ý đồ lợi dụng tay của Liêu quốc để đoạt lại Đam Châu, lòng dạ đáng giết.
Gia Luật A Lư khoanh tay đi vài bước, lại quay đầu lại nói:
- Đam Châu để đó, lại nói Côn Châu, Tống triều muốn làm cái gì ở Côn Châu?
Gia Luật Bình cẩn thận nói:
- Ti chức kiếm được một danh sách quan viên đi Côn Châu nhậm chức, ti chức phát hiện bên trong có không ít quan viên của Quần Mục Ty.
- Ngươi nói là, Đại Tống thật sự muốn lợi dụng Côn Châu để nuôi ngựa?
- Ti chức không có nhiều bằng chứng, không dám chắc chắn, tuy nhiên ti chức nghe nói bên đó mùa đông vô cùng lạnh giá, tuyết rơi chất đống còn cao hơn người, theo lý, kiểu thời tiết khắc nghiệt này, chiến mã cũng khó để sinh tồn, cho nên ti chức cũng có chút hoang mang.
Gia Luật A Lư suy nghĩ một chút nói:
- Chuyện này ngươi nhất định phải điều tra rõ, nếu Tống triều thật sự dùng Côn Châu nuôi ngựa, đó chính là bất lợi đối với Đại Liêu chúng ta, chúng ta nhất định phải có ứng đối.
- Chỉ sợ cho dù ti chức điều tra rõ ràng, Tống triều cũng sẽ không thừa nhận.
Gia Luật A Lư hừ một tiếng, lắc đầu nói:
- Bọn họ đương nhiên sẽ không thừa nhận, ý của Thiên tử là, Đại Liêu ta cũng phải thành lập thủy quân, không thể để Tống triều tùy ý làm bậy ở hải ngoại!
Vịnh Côn Nam tuy rằng không phải là vịnh không đóng băng, nhưng chịu ảnh hưởng của hắc triều, thời gian vịnh Côn Nam đóng băng rất ngắn, chỉ có hai tháng, từ trung tuần tháng mười một đến trung tuần tháng giêng năm sau.
Mà vịnh Côn Bắc mới xây dựng lại là cảng không đóng băng, cũng chính là vì nguyên nhân này, châu trị Côn Châu đặt ở trong Hán Huyện mới xây dựng.
Hán huyện từ tháng sáu năm trước bắt đầu khởi công, do nhóm nhân công Nhật Bản thứ hai và thứ ba mới chiêu mộ, tổng cộng một vạn hai nghìn người tham gia xây dựng, chịu ảnh hưởng của tuyết lớn, nhân công Nhật Bản nghỉ nửa tháng, mùng mười tháng một bắt đầu, một vạn tám nghìn nhân công Nhật Bản lại bắt đầu công việc xây đường và xây dựng thành trì.
Mới đầu xuân tháng hai, Phạm Ninh cùng với mấy tên quan viên, đi đến tuần tra tiến độ xây thành Hán huyện, bởi vì tháng tám năm ngoái, một nghìn hộ di dân thứ hai đến Côn Châu, khiến cho chỗ ở của Đường huyện đột nhiên trở nên thiếu thốn, cho nên xảy ra tình huống hai nhà cùng sống trong một gian nhà gỗ.
Ngoài ra, tình trạng binh lính độc thân cưới thiếu nữ Nhật Bản không ngừng xảy ra, đến nay đã có hai trăm năm mươi đôi vợ chồng trẻ, cũng cần phải bố trí nhà ở, cho nên tiến độ xây dựng thành Hán huyện cũng trở nên vô cùng quan trọng.
- Ta không cần đại khái, ta muốn một thời gian chính xác, huyện thành rốt cục khi nào thì có thể đưa người vào ở?
Phạm Ninh, có chút bất mãn hỏi Tào Thi.
Tào Thi vội vàng thảo luận với gã thợ thủ lĩnh, hiện giờ gạch nung đã đủ, không cần phải đem toàn bộ nhân lực dùng để xây thành, có thể phân một số nhân công xây dựng nhà trong thành và xây dựng đường xá trong thành, hai người nhanh chóng tính ra kỳ hạn công trình.
Tào Thi nói với Phạm Ninh:
- Khởi bẩm Sứ quân, chúng tôi cam đoan trước cuối tháng tư, có thể vào ở.
Phạm Ninh gật gật đầu, cuối tháng tư vừa hay đường xá cũng xây xong, thời điểm này rất tốt.
- Vậy phải lập ra bản quân lệnh trạng, cam đoan cho ta cuối tháng tư hoàn thành, hoàn thành có thưởng, không hoàn thành bị phạt!
- Thuộc hạ đồng ý lập quân lệnh trạng!
Phạm Ninh lập tức rời khỏi công trường xây dựng khí thế ngất trời, đi đến bến tàu bên cạnh, nơi này chỉ xây một bến tàu dùng tạm thời, bến tàu chính thức phải đợi sau khi huyện thành hoàn thành mới bắt tay vào xây dựng, nhưng ở trên bến tàu có một cái tháp quan sát cao, cao chừng năm trượng, dùng gạch xanh xây thành, vô cùng kiên cố, có thể chống lại chấn động của cuồng phong sóng lớn.
Tháp cao này vừa là tháp quan sát, cũng là hải đăng, đồng thời cũng là tháp bồ câu đưa tin.
Xây dựng tháp bồ câu đưa thư cũng là yêu cầu của triều đình, vì để gia tăng kiểm soát với các châu hải ngoại, tháng năm năm ngoái triều đình tiến hành một loạt cải cách, đầu tiên là thiết lập kinh lược phủ hải ngoại tại huyện Giang Đô ở Dương Châu, trực thuộc Tri Chính Đường, tiếp theo là thiết lập chế độ giám quân, các châu hải ngoại đều lập ra một giám quân, chịu trách nhiệm báo cáo với Xu Mật Viện.
Tiếp theo đó là thành lập hệ thống thư từ qua lại, chủ yếu là dùng bồ câu để đưa thư truyền tin, ở giữa đường thiết lập điểm trung chuyển, vì thế, Phạm Ninh đặc biệt giao thương với triều đình Nhật Bản, mua hai đảo nhỏ ở phía bắc, để thuyền hàng nghỉ ngơi trung chuyển và trung chuyển bồ câu đưa thư.
Lại thêm trạm trung chuyển bồ câu đưa thư của Đam Châu và Trường Giang Khẩu, từ Côn Châu đến Dương Châu liền thiết lập sáu cái trạm bồ câu đưa thư, một phong thư có thể trong bảy ngày từ Côn Châu đưa đến Dương Châu.
Quan viên phụ trách xây dựng truyền tin tên Triệu Vấn, cũng là Tiến sĩ đồng khóa với Phạm Ninh, vì để chuyển lên chính thức mà chủ động xin đến Côn Châu, đảm nhiệm Tham sự kinh lược phủ hải ngoại.
Nghe nói Phạm Ninh đến, y vội vàng từ trên tháp cao chạy xuống, khom mình hành lễ nói:
- Ti chức tham kiến Sứ quân!
- Ta đến để xem tiến độ!
Triệu Vấn đi theo Phạm Ninh qua cầu thang trong tháp đi lên tháp cao, Triệu Vấn vừa đi, vừa giới thiệu:
- Hiện giờ đường truyền tin bằng bồ câu đưa thư giữa Hán huyện và Đường huyện đã sử dụng rồi, buổi sáng và buổi chiều mỗi ngày đều có một con bồ câu đưa thư bay tới, nhưng truyền tin đi Đại Tống còn chưa khai thông, chủ yếu là tháp bồ câu đưa tin trên hai đảo còn đang xây dựng, bồ câu đưa tin cũng cần huấn luyện.
Phạm Ninh đi lên tháp cao, chỉ thấy gian phòng trên chóp khoảng chừng hai mươi mét vuông, có tám cái cửa nhìn ra xa, cửa nhìn ra xa đồng thời cũng là chỗ để bồ câu đưa tin bay vào, phía trên gian phòng còn có một ống châm lửa bằng sắt, trong tình huống đặc biệt sẽ châm dầu hỏa, trở thành hải đăng chỉ dẫn thuyền bè vào cảng.