Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 491 - Chương 489

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 489
 

Phạm Ninh nhìn về phía nam qua cửa nhìn ra xa, chỉ thấy sóng lớn mênh mông, xa xa hai cái đường đen chính là mũi đất của vịnh.

- Tình hình tiến triển trên hai đảo thế nào?

Phạm Ninh quay đầu lại hỏi.

- Ti chức ngày hôm qua vừa mới tuần tra trở về, đã nhanh chóng xây xong rồi, nếu như Đam Châu và Trường Giang Khẩu cũng xây xong, hơn nữa huấn luyện bồ câu đưa thư, vậy cuối tháng tư liền có thể hoàn thành đường đưa thư rồi.

Lại là cuối tháng tư, xem ra cuối tháng tư có rất nhiều điểm nút quan trọng đều phải hoàn thành.

- Hiện giờ có gì khó khăn sao?

- Khó khăn không có, nhưng ti chức có một đề nghị.

- Ngươi nói đi, đề nghị gì?

Triệu Vấn trầm ngâm một chút nói:

- Trên hai đảo đều có binh lính đưa thư thường trú, ti chức suy nghĩ, có thể đồng thời mở điểm tiếp tế trên hai đảo, dự trữ nước ngọt, vật tư vân vân, như vậy người trú đóng trên đảo sẽ càng nhiều hơn, ti chức lo lắng hai vấn đề an toàn của hai đảo.

Hai đảo Côn Châu mua diện tích đều không lớn không nhỏ, đều là hơn chục ki lô mét vuông, một đảo nằm ở lân cận bán đảo Năng Đăng của Nhật Bản, đảo còn lại thì nằm ở trong quần đảo Ẩn Kỳ, trên đảo rừng rậm dày đặc, có nước ngọt, có cảng biển tự nhiên, thuyền cỡ lớn có thể cập bến.

Phạm Ninh cười nói:

- Mua đảo không chỉ là vì trung chuyển thư từ qua lại, từ khi chúng ta tuần tra Côn Châu, đã quyết định xây dựng trạm trung chuyển ở giữa đường, hai đảo này chính là để trung chuyển tiếp tế, về sau còn có thể đóng một ít quân, về mặt an toàn không cần lo lắng.

Triệu Vấn mừng rỡ:

- Vậy ti chức an tâm rồi!

Rời khỏi Hán huyện, Phạm Ninh dẫn theo hai tùy tùng và hơn mười binh lính đến nông trường thứ ba cách Hán Huyện khoảng tám mươi dặm, nông trường này thuộc đồng cỏ U Vân, chiếm diện tích khoảng bốn nghìn ki lô mét vuông, có thể nuôi hơn chục vạn chiến mã.

Ngoại trừ Quần Mục Ty xây dựng lều lớn nuôi ngựa ở đây, Tào gia cũng xây dựng nông trường ở đây, Tào gia thông qua đủ loại đường, lấy được mấy chục con ngựa giống chất lượng tốt, lại thêm hơn một nghìn con ngựa mẹ chuyển đến, mùa thu năm ngoái xây dựng lên một nông trường cỡ trung.

Lúc này, băng tuyết Côn Châu vừa mới bắt đầu tan, trên mặt đất đã xuất hiện cỏ non xanh tốt, từng bầy nai đói bụng qua một mùa đông, chúng không để ý nước tuyết, ra sức gặm cỏ non trên mặt đất, cho tới khi con người tới gần, bọn chúng mới hoảng sợ chạy ra xa.

Côn Châu vốn là thế giới của nai, các loại nai có nhiều hơn mấy chục vạn con, nhưng từ khi quân Tống lên đảo, đàn nai trở thành nguồn thịt ăn lớn nhất của quân Tống, thời gian hai năm ngắn ngủi đã giảm đi một nửa.

Chuyện này cũng không có cách nào, kích thước đồng cỏ Côn Châu so với đồng cỏ lớn Mạc Bắc vẫn còn kém xa, kích thước đồng cỏ có hạn, vì tận dụng hết sức để nuôi ngựa, cũng chỉ có thể giảm bớt đàn nai tranh giành cỏ nuôi.

Lúc này, một tên tùy tùng chỉ phía xa xa hô to:

- Sứ quân, mau nhìn!

Phạm Ninh quay đầy lại nhìn, chỉ thấy xa xa đàn ngựa lớn đang chạy về phía bên này, bọn họ vội vàng lui về phía sau, tránh đàn ngựa này, một lát sau, đàn ngựa chậm rãi chạy qua, phía sau mấy chục người chăn ngựa cưỡi ngựa cùng mười mấy con chó chăn cừu đi theo.

- Phạm Sứ quân!

Một người trong đó thấy Phạm Ninh, vẫy vẫy tay, thúc ngựa chạy vội tới.

Phạm Ninh nhận ra người này, là Tào Cương con cháu của Tào gia, cũng là anh họ của Tào Thi, hiện giờ phụ trách việc lên kế hoạch và tổ chức nông trường của Tào gia.

Phạm Ninh nghênh đón, hai người hành lễ, liền thúc ngựa ngang hàng rồi đi.

Phạm Ninh cười hỏi:

- Đây là bao nhiêu con ngựa?

- Một nghìn hai trăm con, là toàn bộ gia sản của bọn ta, mới từ trường ngựa phía đông vòng trở về.

- Có ngựa có thai không?

- Có, hơn ba trăm con có thai rồi, có lẽ còn có nhiều hơn, phải biết thời kỳ đầu không nhìn ra được ngựa mẹ mang thai.

- Ngựa đã quen với bên này chưa? Năm trước trường ngựa phía bắc bị chết hơn một nghìn con, lúc đó rất thê thảm.

Tào Cương cười gật gật đầu:

- Bọn ta vận khí không tệ, chỉ chết hai mươi mấy con, phần lớn là bị bệnh trên đường vận chuyển, những con ngựa khác khá thích ứng với bên này, lão gia chủ rất vui, chuẩn bị năm nay lại chuyển hai nghìn con ngựa qua đây, tranh thủ thời gian ba năm, nông trường tăng đến năm nghìn con ngựa.

Phạm Ninh gật gật đầu:

- Các huynh vẫn phải trao đổi ngựa giống với Quần Mục Ty, không thể chỉ dùng ngực giống của mình, Quần Mục Ty đã có hai nghìn con ngựa con khỏe mạnh rồi, các huynh còn phải cố gắng.

- Đa tạ đề nghị của Phạm Sứ quân, thực tế ta đã đàm phán với Dương Đô giám, qua vài ngày nữa liền trao đổi ngựa giống, ngoài ra!

Phạm Ninh thấy gã hình như có lời muốn nói, liền cười nói:

- Có lời gì, Tào huynh cứ việc nói thẳng.

Tào Cương nhỏ giọng hỏi:

- Lão gia chủ mùa thu năm ngoái phái người gửi thư, Tào gia cũng muốn tham gia tìm mỏ, không biết sứ quân có thể phê chuẩn không?

Phạm Ninh năm ngoái lấy danh nghĩa của Chu Nguyên Phủ phê chuẩn một đơn xin tìm mỏ, Minh Nhân, Minh Lễ đào mỏ vàng mà phát tài.

Nhưng mùa thu năm trước, kinh lược phủ hải ngoại đã thành lập quặng giám, bắt đầu phái người tìm kiếm mỏ vàng bạc ở Côn Châu, trước mắt đã tìm ra ba mỏ vàng và hai mỏ bạc khổng lồ, một khi nhân công xây đường và xây thành kết thúc, sẽ chuyển tới khai thác mỏ.

Phạm Ninh trầm ngâm một chút nói:

- Thật không dám giấu diếm, triều đình vẫn luôn nghiêm khắc khống chế mỏ vàng bạc và mỏ đồng, trước kia là không bao gồm Côn Châu, nhưng từ năm nay trở đi, triều đình đem bốn châu hải ngoại đều liệt vào khu vực quản lý khống chế nghiêm khắc, giờ ta phê chuẩn cũng vô dụng, hiện giờ nhất định phải được triều đình phê chuẩn, nếu Tào gia chỉ muốn thăm dò mỏ lưu huỳnh, ta phê chuẩn là được rồi, nhưng mỏ vàng bạc và mỏ đồng chỉ sợ không được, Tào gia phải lay động triều đình mới có cơ hội.

Tào Cương cũng biết những quy định này, gã chỉ là lòng mang hy vọng, hỏi Phạm Ninh có thể đặc biệt phê chuẩn được không, quả nhiên vẫn không được.

Gã không khỏi thở dài nói:

- Vẫn là Chu gia vận khí tốt, giành được trước, nếu bọn ta đến sớm nửa năm là được rồi.

Phạm Ninh cười cười nói:

- Quyền thăm dò mỏ của Chu gia cũng giảm còn một năm, đến tháng năm năm nay hết hạn, thỉnh cầu cũng vô dụng, vùng mỏ của họ tháng năm sẽ thu hồi lại, thời gian còn lại của bọn họ cũng không nhiều nữa.

- Chẳng lẽ không có chút hi vọng nào sao?

Tào Cương không cam tâm hỏi.

- Hi vọng đương nhiên có!

Phạm Ninh cười nói:

- Triều đình đối với mỏ vàng bạc và mỏ đồng tuy quản chế chặt chẽ, nhưng cũng không phải không cho dân khai thác, vừa nãy ta đã nói, tìm triều đình phê chuẩn, sau đó vàng bạc, thỏi đồng luyện ra sẽ do triều đình thu mua. Các hầm mỏ phía nam đều làm như thế.

- Nhưng giá thu mua của triều đình quá tàn nhẫn, chỉ bằng một nửa giá thị trường, mỗi năm còn phải nộp một số tiền lớn.

- Thế thì không có cách nào, dù sao cũng là vàng bạc, triều đình cho phép dân khai thác đã là rất tốt rồi, Kim Điền của Chu gia chuẩn bị xin triều đình phê chuẩn, nói rằng có thể có lợi.

Bình Luận (0)
Comment