Mỏ bạc Đại Tống do tư nhân khai thác vô cùng nhiều, nhưng cũng không phải khai thác mỏ bạc là có thể kiếm ra tiền. Đầu tiên, triều đình lấy giá thấp để thu mua, gần như mất đi một nửa lợi nhuận, sau đó hàng năm còn phải giao nộp mấy vạn quan tiền phí nhận thầu. Mặt khác, còn phải trả tiền công thợ mỏ, tiền ăn, trừ khi sản lượng hàng năm là mười vạn lượng bạc mỏ giàu, mới có khả năng kiếm ra tiền, nhưng cho dù kiếm được tiền vẫn không đến một hai vạn quan tiền, phần chính vẫn là bị triều đình mang đi.
Nếu nhận thầu phải một mỏ quặng nghèo, rất có thể sẽ bị lỗ vốn.
Nhưng hàm lượng nguyên tố trong quặng mỏ bạc Côn Châu rất cao, mỏ vàng vụn hàm lượng rất lớn, nếu không Tào gia cũng sẽ không đỏ mắt đối với việc Chu gia đãi vàng như vậy. Có quyền khai thác vàng, nhất định có thể kiếm tiền, hơn nữa còn là kiếm được rất nhiều tiền.
Giống như nhánh sông huynh đệ Minh Nhân, Minh Lễ khai thác kia, trong lịch sử chính là vùng có lượng khoảng sản cao nhất của Hokkaido, bị người Ainu phát hiện, sau đó khai thác ra tổng cộng một nghìn bảy trăm tấn hoàng kim.
Số lượng dự trữ quặng vàng vụn phong phú, điểm này Tào Cương vô cùng rõ ràng, vì thế y oán hận lại càng oán hận, nhưng vẫn phải cố gắng để có được quyền khai thác mỏ quặng.
- Đa tạ sứ quân chỉ bảo, ta liền đi trước một bước vậy.
Phạm Ninh cười khoát tay:
- Không cần phải khách khí, có cơ hội đến chỗ ta ngồi chơi!
- Nhất định rồi!
Tào Cương hướng Phạm Ninh chắp tay, thúc ngựa đuổi theo bầy ngựa. Phạm Ninh chính là muốn đi đến bãi cỏ của Tào gia, hiện tại xem ra không cần thiết nữa, hắn nhìn sắc trời một chút, đã là lúc xế chiều, không kịp về Đường huyện, hắn lập tức hạ lệnh:
- Trở về Hán huyện!
Mọi người quay đầu ngựa lại, lại chạy về phía huyện Hán cách ngoài mấy chục dặm.
***
Sáng sớm ngày hôm sau, một trận khua chiêng gõ trống đã làm Phạm Ninh tỉnh lại từ trong giấc ngủ say, hắn đứng dậy đi ra khỏi lều lớn, hai tên lính canh gác chính đang bò trên cành cây nhìn xung quanh, thăm dò hướng xa.
- Xảy ra chuyện gì?
Phạm Ninh hỏi.
- Khởi bẩm sứ quân, hình như là thuyền đánh cá sắp rời bến rồi!
Phạm Ninh lập tức có hứng thú, hắn vội vàng rửa mặt, chải đầu một chút rồi đi đến bến thuyền.
Côn Châu đích thị là ngư trường lớn, dòng biển lạnh và dòng biển nóng đều chảy vào nơi đây, mang đến số lượng lớn các loài cá.
Phạm Ninh đã sớm muốn lợi dụng tài nguyên này, mặc dù cá tươi đưa đi triều Tống không thực tế, nhưng có thể phơi nắng thành cá khô. Côn Châu khí hậu mát mẻ, có lợi cho việc phơi cá, số lượng lớn cá khô đưa đi kinh thành, có thể coi như là đặc sản của Côn Châu.
Thật ra đây cũng là ý tưởng của tất cả quan viên ở Côn Châu. Chiến mã phải rất nhiều năm sau mới nhìn thấy hiệu quả, nhưng hàng năm triều đình lại phải vận chuyển tài nguyên ra hải ngoại, thậm chí rất nhiều người phê bình triều đình kinh doanh ở hải ngoại là hao tài tốn của, điều này làm cho trong lòng các quan viên đều nhẫn nhịn.
Phạm Ninh đương nhiên cũng không ngoại lệ, kinh doanh ở Côn Châu chính là phương án do hắn đề xuất, bị phê bình là hao tài tốn của cũng chính như là đánh vào mặt hắn, cho nên mau chóng làm triều đình hài lòng chính là việc Phạm Ninh nóng lòng muốn làm, ít nhất phải mau chóng thực hiện chính sách cân bằng thu chi.
Khoáng sản, vật liệu gỗ, hải sản, mậu dịch - Đây là bốn trọng điểm kinh doanh của Phạm Ninh.
Tuy nhiên ngư nghiệp giờ mới bắt đầu, hiện tại bọn hắn làm ra hơn 30 thuyền đánh cá, người đánh cá không đủ trăm người, tất cả đều lựa chọn ra trong nhóm người Hán chuyển đến lần thứ hai.
Trên bến thuyền thả neo ba mươi mấy thuyền đánh cá cỡ trung, phần lớn khoảng chừng năm trăm thạch. Đây là những chiếc thuyền do đám thợ thủ công năm trước dùng thời gian một năm để chế tạo nên, hôm nay chính là ngày thuyền cá chính thức ra khơi.
Giữa các thuyền đánh cá vẫn có vài chục chiếc thuyền độc mộc, người tộc Côn cũng chuẩn bị cùng bọn họ ra biển đánh cá.
Nhóm ngư dân đang tổ chức lễ tế thần Biển, trên bàn thờ bày tam sinh. Một người đàn ông cắt đứt yết hầu của con gà trống, đem máu gà vẩy lên mặt tam sinh. Những người đánh cá ầm vang quỳ lạy, sau đó đem tam sinh ném vào biển rộng, như thế liền hoàn thành lễ cúng.
Chủ trì nghi lễ hiến tế chính là tri huyện Tào Thi, y ôm lấy một vò rượu, rót cho mỗi người một bát rượu.
Tào Thi giơ bát rượu lên, đứng trước mặt biển hô to:
- Gió yên biển lặng, thắng lợi trở về.
Nhóm ngư dân cũng đồng loạt cao giọng hô to:
- Gió yên biển lặng, thắng lợi trở về.
Bọn họ uống rượu một hơi cạn sạch, rối rít đi lên thuyền đánh cá, cởi bỏ dây thừng, mở buồm, từng chiếc từng chiếc thuyền đánh cá lần lượt rời bến, chạy ra khơi, ở giữa còn kèm theo hơn mười ghe thuyền độc mộc, nhiều điểm buồm trắng, thoạt nhìn có phần khí thế.
Lúc này, Tào Thi phát hiện ra Phạm Ninh lập tức hoảng sợ, liền vội vàng tiến lên hành lễ:
- Thuộc hạ không biết sứ quân ở đây, thuộc hạ thất lễ!
Phạm Ninh khoát tay cười nói:
- Ngươi chủ trì rất khá, việc này vốn trong phận sự của ngươi, ta cũng không cần tham dự.
- Đa tạ sứ quân đã hiểu!
Phạm Ninh xoay người, nhìn vài dặm ngoài thành trì nói:
- Ngày hôm qua ta quên một việc, triều đình chấp nhận cho mỗi hộ dân di cư hai khoảnh ruộng đất, dân chúng Hán huyện muốn ruộng đất bên kia Đường huyện rõ ràng không thực tế, như vậy Hán huyện bên này nhất định cũng phải cung ứng ruộng đất, vấn đề này các ngươi có suy xét qua hay không?
- Chuyện này sự tình trọng đại, thuộc hạ không dám chậm trễ, chuyện này giao cho Tô Lượng phụ trách, phương án trên cơ bản đã định ra rồi.
- Y đang ở đâu?
Tào Thi vội vàng đi tìm Tô Lượng, không bao lâu, Tô Lượng cưỡi một con lừa, vội vàng hấp tấp chạy tới.
Tô Lượng là do triều đình bổ nhiệm chức Huyện thừa ở Hán huyện, lúc trước gã tham gia quản lý lao công đốn củi Nhật Bản. Nhóm lao công thứ hai sau khi đến Côn Châu cũng do gã phụ trách tiếp nhận quản lý, cũng mang đến Hán huyện.
Tô Lượng nhìn thấy Phạm Ninh, gã vội vàng nhảy xuống, tiến lên khom mình thi lễ:
- Tham kiến sứ quân!
Phạm Ninh cười hỏi:
- Sao không cưỡi ngựa, mà lại cưỡi lừa?
Tô Lượng gãi gãi sau gáy:
- Thuộc hạ đang ở gần đây, cưỡi lừa dễ dàng hơn chút, nếu đi Đường huyện thì phải cưỡi ngựa rồi.
Tào Thi nói với gã:
- Vừa rồi Phạm sứ quân hỏi việc phân công ruộng đất cho di dân, ngươi báo cáo một số phương án cho sứ quân thử xem?
Tô Lượng vỗ trán một cái:
- Phương án ở lều lớn bên kia, ta không mang đến.
Phạm Ninh cười nói:
- Không sao cả, ngươi nói là được rồi, trở về đưa cho ta bản phương án kia.
- Nếu không chúng ta trực tiếp đến nơi đó, thuộc hạ báo cáo tại đó, sẽ càng rõ ràng hơn một chút.
Phạm Ninh vui vẻ gật đầu:
- Như thế không còn gì tốt hơn!
Phạm Ninh cùng Tào Thi lên ngựa, Tô Lượng cưỡi con lừa lông ngắn của gã, ba người đi đến phía nam Hán huyện.
- Hán huyện phía bắc là thảo nguyên, cho nên nông nghiệp liền chuẩn bị đặt ở phía nam, hơn nữa phía nam có mấy nhánh sông, có thể cung cấp nguồn nước dồi dào.