Phạm Ninh lại cười hỏi:
- Có thể tìm được ngọn nguồn hay không, không ít hộ chuẩn bị sống ở nông thôn, cũng không ít hộ muốn ở thị trấn?
- Năm trước đã hỏi qua ý kiến dân chúng, đại khái là 50-50!
Hán huyện chuẩn bị phân ruộng đất cách thị trấn rất gần, khoảng hai dặm, có thể thấy bọn họ đã chuẩn bị kĩ càng, giữa hai cánh đồng đào một cái mương, mỗi một miếng đất cắm một cây cọc gỗ, phân bố 2500 khoảnh đất ở giữa ba nhánh sông, điều kiện xem ra tốt hơn so với Đường huyện.
Phạm Ninh xoay người xuống ngựa, nắm lên một nắm đất nhẹ nhàng vuốt ve, lại đưa lên ngửi ngửi, hỏi gã:
- Vậy khi nào các ngươi định phân chia ruộng đất?
Tào Thi tiếp lời nói:
- Ít nhất phải đợi thành trì sửa xong đã, đợi bọn họ chuyển qua sau đó mới có thể bắt tay vào phân chia ruộng đất!
Phạm Ninh lắc đầu, nghiêm nghị nói:
- Như vậy không được, các ngươi suy xét không chu toàn!
Hai người hoảng sợ, Tào Thi vội vàng nói:
- Xin sứ quân chỉ thị!
Phạm Ninh đem bùn đất cho bọn hắn nhìn:
- Năm trước chúng ta đã phạm vào một sai lầm, cho rằng ruộng đất phải nuôi dưỡng một năm mới có thể gieo trồng, trên thực tế, cấu tạo và tính chất của đất đai bên này cực kì phì nhiêu, loại lúa mì năm đó có thể thu hoạch, chỉ có điều sản lượng hơi thấp một chút, mỗi mẫu đất thu được khoảng một thạch rưỡi sản lượng lúa mạch, hoàn toàn không cần đợi đến một năm.
- Bây giờ là đầu tháng hai, qua hai mươi ngày nữa vừa đúng lúc là mùa vụ của lúa mì. Các ngươi phải nắm chắc thời gian phân chia ruộng đất, để cho dân chúng bắt đầu công việc. Trâu cày, dụng cụ nông nghiệp, hạt giống, … quan phủ đều có, việc này các ngươi nhất định phải làm thỏa đáng.
- Nhưng huyện thành còn chưa làm xong!
Phạm Ninh mặt trầm xuống:
- Huyện thành làm chưa xong thì không có chỗ ở sao? Lều lớn trong kho hàng nhiều như vậy để làm gì? Bây giờ trời cũng ấm áp rồi, có thể mời quân đội hỗ trợ, xây dựng một đại doanh lớn, không phải là có thể giải quyết rồi sao?
- Nói thật cho các ngươi biết, dân chúng Đường huyện cũng bắt đầu cày bừa rồi, mặt khác, những người không có ruộng đất đều đến trước quan phủ náo loạn. Các ngươi làm quan phụ mẫu lại không quan tâm con dân của mình, xứng hay không!
Tào Thi và Tô Lượng đỏ bừng cả mặt, hai người cùng nhau khom người nói:
- Thuộc hạ biết tội, thuộc hạ lập tức chuẩn bị phân chia ruộng đất!
Phạm Ninh sắc mặt thoáng hào hoãn một chút, lại nói với bọn họ:
- Ta phỏng chừng nhân lực các ngươi không đủ, trở về ta sắp xếp mười tên quan viên giúp đỡ các ngươi, trực tiếp phân chia ruộng đất tại Đường huyện, sau đó chở dân chúng đến Hán huyện. Về phần quân đội hỗ trợ, ta đến sắp xếp cho các ngươi!
- Thuộc hạ tuân lệnh!
- Hiểu rồi thì mau chóng thương lượng một chút, người nào ở lại trông coi, người nào đi Đường huyện cùng với ta, người nào phụ trách bố trí đại bản doanh. Ta cho các ngươi một canh giờ, một canh giờ sau theo ta xuất phát đi Đường huyện.
Tào Thi vội vàng triệu tập quan viên thảo luận một chút. Y cùng Tô Lượng đi Đường huyện phân chia ruộng đất, những quan viên khác ở lại Hán huyện phụ trách tiếp nhận dân chúng như trước.
Hơn nửa canh giờ sau, Phạm Ninh liền dẫn mọi người cưỡi ngựa chạy gấp về hướng Đường huyện.
Tào Thi làm việc nhanh chóng quyết đoán, ngay trong đêm y đến Đường huyện, liền tổ chức quan viên bắt đầu đến từng hộ dân chúng chuẩn bị di dân vào Hán huyện truyền đạt tin tức sắp phân chia ruộng, tin tức này khiến cho cả huyện thành đều sôi sục lên.
Phạm Ninh lại không tham gia phân chia ruộng đất Hán huyện, có kinh nghiệm ở Đường huyện, tin rằng phân chia ruộng đất Hán huyện sẽ không xảy ra vấn đề, hắn hiện giờ cần phải nắm bắt thời gian viết báo cáo công tác, cuối tháng hắn phải quay lại kinh thành, tiến hành báo cáo công tác chính thức lần đầu tiên từ khi nhậm chức ở Côn Châu hai năm trước tới nay.
Bên ngoài mưa rơi tí tách, dưới ánh đèn êm dịu, Phạm Ninh ngồi trước bàn không ngừng múa bút thành văn, đột nhiên cũng sẽ dừng bút suy tư, khó khăn phấn đấu hai năm, làm cho Côn Châu dần dần đi vào quỹ đạo, quả thật mệt mỏi.
Nhưng tiếc nuối cũng có, tiếc nuối lớn nhất chính là quân thành Kình Châu, triều đình chậm trễ không phê chuẩn, khiến cho việc khai phá Kình Châu vô cùng chậm chạp, thậm chí dừng bước không tiến, lần này hồi kinh, hắn nhất định phải tranh thủ giành được câu trả lời cho phép xây dựng cải tạo quân thành Kình Châu.
Lúc này, bên ngoài truyền đến một tràng tiếng gõ cửa, Phạm Ninh đặt bút xuống hỏi:
- Là ai?
- A Ninh, là ta!
Là tiếng của Minh Nhân, Phạm Ninh có chút khó hiểu, cậu ta làm sao lại tới?
Phạm Ninh tiến lên mở cửa, mùi mồ hôi nồng nặc ùa vào mặt, Minh Nhân cả người đầy nước bùn chen vào, cậu ta cười hì hì nói:
- Giúp huynh trước!
Phạm Ninh đương nhiên biết cậu ta muốn mình giúp làm cái gì, trong mấy gian phòng của hắn, chất đầy rương gỗ, đều là vàng vụn huynh đệ bọn họ đào được, toàn bộ gửi lại chỗ này của mình.
Phạm Ninh trừng mắt nhìn cậu ta, chỉ đành theo cậu ta ra ngoài, ngoài cửa trên hai con la khỏe mạnh mỗi con mang hai cái rương gỗ lớn, mỗi cái rương ít nhất nặng tám chín chục cân, bên trong toàn là vàng vụn.
Phạm Ninh cũng không biết huynh đệ cậu ta một năm nay đào được bao nhiêu vàng, chỉ biết hai người bọn họ hiện giờ đã có thể chen vào trong hàng ngũ phú hào của Tống triều rồi.
Minh Nhân đương nhiên không phải từ phía cực bắc Côn Châu cưỡi la qua đây, huynh đệ bọn họ mua một chiếc thuyền lớn ba nghìn thạch, cách mấy tháng liền sẽ đi một chuyến, hoặc là Minh Lễ, hoặc là Minh Nhân, hiện giờ thuyền lớn chắc là dừng ở trên bến tàu.
Hai người dùng hết sức chuyển bốn cái rương lớn vào buồng trong, Minh Nhân buộc hai con la vào cửa, lúc này mới phủi bùn trên người xuống đi vào cười nói:
- Bụng đói chết rồi, có cái gì ăn không?
- Đi thôi! Đệ mời huynh tới quán rượu ăn cơm.
- Giờ đã muộn thế này rồi, quán rượu còn mở cửa sao?
- Quán rượu Lão La Ký chắc là vẫn chưa đóng cửa.
Phạm Ninh khóa cửa phòng lại, mở một cái ô giấy dầu, dẫn Minh Nhân vào trong huyện thành, buôn bán của huyện thành trong một năm qua mở rộng nhanh chóng, không chỉ có kỹ quán, quán rượu, quán trà, phòng tắm, quán ăn vặt, lò rèn, cửa hàng mộc, kho cầm đồ, cửa hàng tiền, cửa hàng tạp hóa vân vân, còn mở một tiệm đánh bạc, kinh doanh vô cùng phát triển, riêng quán rượu đã có năm quán.
Bởi vì quán rượu cạnh tranh kịch liệt, quán rượu đều phổ biến kéo dài thời gian cung cấp, trong đó quán rượu lão La Ký mở đến tận đêm khuya mới đóng cửa.
- A! Phạm Sứ quân muộn như vậy còn tới dùng cơm?
Một tên tửu bảo đang ngủ gật thấy Phạm Ninh đi vào, không khỏi hoảng sợ.
- Bây giờ còn có rượu với đồ ăn gì?
Phạm Ninh cười hỏi.
- Có! Có! Mấy món Phạm Sứ quân thường gọi đều có!
- Vậy cứ như cũ, mang ra hai phần!
- Sứ quân mời ngồi, rượu thịt lập tức mang lên ngay!
Hai người không lên lầu hai, ngồi luôn xuống ở một chỗ gần cửa sổ ở lầu một.
Dưới ánh đèn êm dịu, Phạm Ninh nhìn Minh Nhân một cái, một mùa đông không gặp, chỉ thấy cậu ta vẫn mặc cái áo đay mịn dày màu xanh như cũ, nhưng bẩn đến mức đã không nhìn ra màu vốn có, râu cũng dài rồi, làn da ngăm đen, tóc rối như ổ gà, tuy nhiên đôi mắt vẫn vô cùng linh hoạt, tràn đầy sự nhạy bén của thương nhân.