- Chốc nữa dẫn huynh đi tắm rửa, rồi thay quần áo, đoán chừng huynh mấy tháng rồi không tắm rửa!
- Không cần!
Minh Nhân khoát tay:
- Đợi lát nữa huynh đi Tuyền Ốc, ở đó có thể tắm rửa, đêm nay huynh sẽ ngủ ở đó!
Tuyền Ốc là một kỹ quán, hai huynh đệ Minh Nhân Minh Lễ là khách quen ở đó, bọn họ đều hai mươi mốt tuổi rồi, có nhu cầu sinh lý mãnh liệt, cũng không cần giấu Phạm Ninh.
Phạm Ninh nhíu mày một cái, lại không nói gì thêm.
Rất nhanh, tửu bảo mang rượu thịt lên cho bọn hắn, Phạm Ninh rót cho cậu ta một chén rượu, cười nói:
- Đệ cuối tháng phải về Đại Tống, các huynh có dự tính gì không?
- Huynh cùng trở về với đệ, đem vàng vụn về phủ Bình Giang, lại tới chỗ triều đình xin cho phép khai thác mỏ.
- Các huynh vẫn muốn đào vàng?
- Đó là đương nhiên! Đất vàng bọn huynh vất vả cực khổ làm ra, không hăng hái kiếm một khoản, cứ như vậy giao cho quan phủ, bọn ta làm sao cam tâm, dù sao kỳ hạn được phép khai thác mỏ cũng là hai năm, đợi nhiệm kỳ của đệ kết thúc, chúng ta liền bỏ nghề trở về với đệ.
- Các huynh khai thác được bao nhiêu vàng vụn, có thể tiết lộ một chút không?
- Đều chất ở trong phòng của đệ, đệ còn không biết sao?
- Chẳng lẽ huynh muốn đệ đi tìm người đến ước lượng?
Minh Nhân uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, hạ giọng nói:
- Thêm một ít đêm nay, tổng cộng sáu vạn năm nghìn lượng vàng vụn.
Phạm Ninh thầm quy đổi một chút, xấp xỉ hai tấn vàng, quả thật đáng sợ.
- Nhiều vàng vụn như vậy, định xử lý như thế nào?
- Bọn huynh định để ở trong kho hàng của Chu lão gia tử trước, đợi sau khi về sẽ cùng xử lý.
- Vậy dứt khoát để Chu Bội giúp các huynh xử lý, nung chảy đúc thành vàng thỏi, lão gia tử nhất định có cách.
Minh Nhân vỗ vỗ trán cười nói:
- Cũng phải, dù sao đệ sẽ nhanh chóng cưới Chu Bội, đều là người một nhà rồi, nhờ nàng ấy giúp xử lý, đúng rồi, trong đó còn có ba phần của đệ.
- Là ba phần của Chu Bội, không liên quan tới đệ!
Minh Nhân bĩu môi:
- Đệ nói xạo rồi! Vốn liếng của tiểu tử đệ ta còn không biết?
Cậu ta không hề để ý tới Phạm Ninh, bắt đầu ăn như hổ đói, ăn uống no say, cậu ta vỗ vỗ bụng:
- Huynh đi tắm rửa rồi ngủ đây, có chuyện gì, chúng ta ngày mai nói sau!
Cậu ta đứng lên nghênh ngang rời đi.
Phạm Ninh nhìn bóng lưng gầy gò của Minh Nhân đi xa, trong lòng hắn không thể không bái phục sự can đảm và tư duy của hai huynh đệ này, giỏi nắm bắt cơ hội, lợi dụng lúc triều đình còn chưa áp dụng quản chế với mỏ vàng bạc, xin giành trước chứng nhận thăm dò mỏ, hăng hái kiếm một khoản.
Tào gia về sau thật ra cũng có cơ hội, nhưng bọn họ khá lề mề, không giống Minh Nhân, Minh lễ quyết đoán nắm lấy cơ hội, đợi đến khi bọn họ cuối cùng quyết định khai thác mỏ ở Côn Châu, lệnh quản chế của triều đình đã đến rồi, Tào gia mất đi một cơ hội phát tài lớn.
Sáu vạn năm nghìn lượng vàng vụn, tinh luyện xong có khoảng chừng trên dưới sáu vạn lượng, đó cũng có giá trị sáu mươi vạn quan, tuy không thể giàu có ngang hoàng thân quốc thích vô cùng giàu có, nhưng trong dân thường cũng là cấp bậc đại phú hào rồi, lại đãi vàng hai năm, cho dù triều đình lấy đi phần chính, bọn họ hẳn cũng có mấy chục lượng vàng rồi.
Phạm Ninh không tránh được có chút nhức đầu, không biết hai người này sẽ thu xếp tài sản của mình như thế nào?
***
Ruộng đất Hán huyện phân chia hoàn toàn làm theo cách thức của Đường huyện, trong bầu không khí huyên náo và kích động đã hoàn thành rồi, ruộng đất phân chia lần này cũng bao gồm hơn hai trăm binh lính lập gia đình ở Côn Châu, sau khi phân chia ruộng đất hoàn thành, hơn mười chiếc thuyền lớn chở di dân lòng tràn đầy hy vọng đi về hướng vịnh Côn Bắc.
Mùa xuân là mùa mang theo hy vọng và sức sống tràn trề, cũng là mùa quân dân Côn Châu mong đợi nhất, đáng tiếc hôm nay Phạm Ninh không thể hưởng thụ mùa xuân này, hắn bước vào hành trình về nước báo cáo.
Đầu tháng ba, hai trăm chiếc thuyền lớn đạp sóng vượt gió biển đi tới, lần này trở về kinh thành, ngoại trừ Phạm Ninh về nước báo cáo, đội thuyền còn chở đầy hai vạn cây gỗ hổ phách và năm mươi con ngựa con sinh vào năm ngoái.
Ngoài ra còn có một trăm hai mươi vạn lượng bạc và bốn vạn lượng vàng gia tộc An Bội mua vũ khí lần thứ hai, hai lần mua bán mạnh tay, gia tộc An Bội đã thành lập được một đội quân vạn người tinh nhuệ trang bị đầy đủ, sức chiến đấu đã vượt xa quân đội của Nguyên Lại Tín.
Đương nhiên, gia tộc An Bội cũng phải bỏ ra cái giá không rẻ, ba trong năm kho bạc đã bị quân Tống vét sạch.
Phạm Ninh khoanh tay đứng ở trên đầu thuyền, nhìn chăm chú đại dương xanh thẳm vô biên vô tận, một lúc suy nghĩ nhiều thứ.
Lúc này, Minh Nhân chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, hai tay vịn mép thuyền nói:
- Năm ngoái ta về kinh thành, kinh thành từ trên xuống dưới đều đang bàn luận về đệ tuổi còn trẻ đã đảm nhiệm Tri sự Côn Châu, có khen ngợi, có hâm mộ, nhưng cũng có không ít châm chọc, bản thân đệ thấy sao?
Phạm Ninh nhẹ nhàng cười:
- Cảm nhận của mỗi người việc đệ quản lý Côn Châu đều không giống nhau, đứng ở lập trường không giống, liền có cách nhìn không giống nhau, huynh không thể nào yêu cầu mỗi người đều khen ngợi đệ được.
- Vậy còn đệ? Huynh với Minh Lễ luôn bàn luận về cảm nhận của đệ, đánh giá của đệ về bản thân là thế nào?
- Đối với đệ mà nói, Côn Châu chỉ là một mở đầu, cũng là một lần thí điểm.
- Huynh có chút nghe không hiểu?
Minh Lễ ngỡ ngàng nói.
Phạm Ninh nhìn cậu ta một cái, lại cười nói:
- Côn Châu chỉ là bước đầu tiên của Kinh lược hải ngoại Đại Tống, bước đầu tiên đi vững, đi thành công rồi, mang đến cho triều đình lợi ích hậu hĩnh, nó sẽ khích lệ Đại Tống tiếp tục khai thác phía hải ngoại, khai phá Nam Dương, từ ý nghĩa này mà nói, Côn Châu không chỉ là bước đầu tiên, còn là một thí điểm.
Cho nên đệ nhất định phải làm cho nó thành công, Thiên tử cũng hiểu được điểm này, cho nên người mới bổ nhiệm đệ đảm đương Tri sự Côn Châu, thậm chí ngay cả Thông phán cũng không bổ nhiệm, để cho đệ toàn quyền phụ trách Côn Châu, ông dành nhiều kỳ vọng cho việc mở rộng biên cương hải ngoại!
Minh Nhân do dự một chút nói:
- Thật ra huynh cảm thấy tiến hành đảo lớn Lưu Cầu sẽ càng dễ thành công hơn, dù sao mùa đông của Côn Châu quá lạnh giá rồi.
Phạm Ninh lắc đầu:
- Nếu lúc đầu chọn Lưu Cầu làm điểm đột phá, triều đình cũng sẽ không ủng hộ giống hôm nay, giống như các huynh ban đầu muốn bán thứ đồ nào đó, quan trọng nhất có phải là muốn kích thích khách bỏ tiền, đúng không?
Minh Nhân vỗ trán một cái:
- Huynh hiểu rồi, đệ dùng chăn nuôi ngựa để kích thích Thiên tử và triều đình!
Phạm Ninh mỉm cười:
- Điểm đau của Đại Tống chính là không có chỗ để chăn ngựa, thật ra Côn Châu cũng không phải là nơi chăn ngựa tốt nhất, nhưng đệ nhất định phải đưa ra được điểm sáng, cho nên chăn ngựa chính là động lực lớn nhất khiến triều đình không tiếc bỏ ra tiền tài vật tư, dù sao Đại Tống không phải một mình Thiên tử định đoạt, ủng hộ của triều đình mới là mấu chốt.