Minh Nhân yên lặng gật đầu, cậu ta cảm thấy người em họ này của mình càng ngày càng chín chắn lão luyện, mưu tính sâu xa, hoàn toàn không giống với một người mười chín tuổi, giống như là một mưu sĩ trung niên đa mưu túc trí.
Lúc này, Phạm Ninh nghĩ tới một chuyện, liền cười hỏi:
- Các huynh kiếm được nhiều vàng như vậy, dự tính làm sản nghiệp gì, hay tiếp tục bắt tay vào buôn bán đá?
Minh Nhân lắc lắc đầu:
- Đá là sự nghiệp của phụ thân, bọn huynh không muốn đặt chân vào, nói thật, bọn huynh còn chưa suy nghĩ xong về sau làm cái gì?
- Đệ đưa cho các huynh sáng kiến nha!
Minh Nhân nhếch miệng cười nói:
- Thật ra bọn huynh sớm đã muốn thỉnh giáo đệ rồi, đệ nói đi!
Phạm Ninh khẽ mỉm cười:
- Các huynh đi Tuyền Châu mua một xưởng đóng tàu lớn, đồng thời xây dựng một đội thuyền biển dân gian lớn, tất cả thuyền tốt nhất đều trên vạn thạch, nuôi một đội thuyền viên kinh nghiệm đi biển phong phú, sau đó lấy nó làm vốn liếng, tiến hành kinh doanh viễn dương, đi Nam Dương, đi Thiên Trúc, đi Ba Tư, làm ăn lớn, khi Đại Tống khai thác ra bên ngoài, vùng trời của các huynh sẽ trở nên rộng lớn vô cùng.
Ánh mắt Minh Nhân sáng lên, ánh mắt cậu ta hướng về phương xa, trong đôi mắt trẻ tuổi trở nên trong trẻo vô cùng.
Đội thuyền đã trải qua hành trình mười ngày trên biển, rạng sáng hôm nay, đội thuyền từ từ đi đến Đam Châu, cách Đam Châu còn trăm dặm, tốc độ đội thuyền chậm lại, dưới nước phía tây bắc Đam Châu có vài chỗ đá ngầm cỡ lớn, vô cùng nguy hiểm, ở đây đi thuyền nhất định phải thật cẩn thận, phương pháp xử lý an toàn nhất là sau khi trời sáng mới đi.
Lúc này trời còn chưa sáng, trên màn trời xanh đậm điểm đầy ánh sao rực rỡ, trên mặt biển tối tăm một màu, lóe lên một loại ánh sáng lạnh u tối.
Dựa theo kinh nghiệm phong phú của nhóm chèo thuyền, đội thuyền dọc theo rìa ngoài Đam Châu mà đi về phía nam, cách bờ biển Đam Châu khoảng chừng hơn ba mươi dặm, qua được khu đá ngầm, ở phía đông Đam Châu có thể trực tiếp cập bờ.
Đúng lúc này, binh lính đang đứng trên cột buồm thuyền lớn đi đầu nhìn phía trước bỗng nhiên chỉ về phía xa hô lớn:
- Trên mặt biển hình như có ánh lửa!
Mấy tên binh lính vội vàng chạy ra cạnh mép thuyền nhìn kỹ, quả nhiên ở hướng tây bắc thấy có ánh sáng lập là lập lòe, vô cùng yếu ớt.
- Bên đó hình như có một chỗ đá ngầm!
Một thuyền viên nhỏ giọng nói.
Nếu có đá ngầm, ánh sáng rất có thể chính là thuyền va phải đá ngầm cầu cứu, tướng lĩnh đang trực lập tức hạ lệnh đi thăm dò, một cái thuyền nhỏ được hạ xuống biển, hơn mười binh lính chèo thuyền đi tới chỗ có ánh lửa.
Lúc này, Phạm Ninh mới tỉnh từ giấc ngủ say, sắp tới Đam Châu rồi, giấc ngủ của hắn cũng không tốt lắm, sớm hơn ngày thường nửa canh giờ đã tỉnh rồi.
Phạm Ninh mặc y phục, đang chuẩn bị đi lên boong thuyền, bên ngoài khoang thuyền bỗng nhiên vang lên một tràng tiếng gõ cửa dồn dập.
Phạm Ninh vội vàng tiến lên mở cửa, bên ngoài là một tên binh lính, gã khom người hành lễ nói:
- Bên ngoài xảy ra chút chuyện, Lưu tướng quân mời sứ quân qua xem một chút!
- Xảy ra chuyện gì?
- Cứu được một số người lên, nhưng những người này có chút kỳ quái, ti chức nói không rõ được, sứ quân đi xem sẽ biết.
Trong lòng Phạm Ninh quanh quẩn nghi ngờ, bước nhanh đi lên trên boong thuyền, trên boong thuyền đứng đầy binh lính, Phạm Ninh đẩy mọi người ra, chen vào.
Chỉ thấy ở giữa boong thuyền năm sáu người đàn ông trẻ tuổi, bao quanh người bởi thảm, lạnh đến mức cả người run lên.
- Bọn họ là ai?
Phạm Ninh hỏi.
Chỉ huy sứ Lưu Ảnh liền vội vàng tiến lên nhỏ giọng nói với Phạm Ninh:
- Thuyền của những người này bị đá ngầm đụng bể, bọn họ ở trên đá ngầm vẫy vẫy dao đánh lửa, được binh lính của chúng ta nhìn thấy, cứu bọn họ lên.
- Đã hỏi thân phận của bọn họ chưa?
- Bọn họ là người Cao Ly, tự xưng là thương nhân Cao Ly, nhưng ti chức phát hiện bọn họ đều mặc quân phục, ti chức nghi ngờ bọn họ là binh lính Cao Ly.
Phạm Ninh khẽ cau mày, hắn lại nhìn kỹ đám người một lượt, phát hiện bọn họ như thế nào cũng không giống thương nhân, rõ ràng có dấu vết được huấn luyện, trong lòng của hắn sự nghi ngờ lan tỏa, nói với Lưu Ảnh:
- Tách bọn chúng ra thẩm vấn, thủ đoạn ác một chút cũng không sao!
- Tuân lệnh!
Lưu Ảnh vung tay lên, đám lính dẫn năm người đàn ông xuống.
Trời dần dần sáng, bờ biển Đam Châu phía xa cũng lờ mờ có thể thấy được, mà lúc này, kết quả thẩm vấn cũng có rồi.
Lưu Ảnh bước nhanh đi đến trước mặt Phạm Ninh khom người nói:
- Khởi bẩm sứ quân, quả nhiên là do thám quân đội Cao Ly phái đến, tổng cộng có mười người, điều khiển một cái thuyền nhỏ trăm thạch tiến đến Đam Châu, con thuyền không may va phải đá ngầm chìm mất, năm người rơi xuống biển mất tích, năm người khác bò lên được đá ngầm được cứu.
- Do thám đi Đam Châu điều tra cái gì?
Phạm Ninh tiếp tục truy vấn hỏi.
- Chủ yếu là xem số lượng quân Tống trú đóng, số lượng đội thuyền ở Đam Châu,
- Còn có thông tin gì không?
- Vẫn còn chính là một vùng Phủ Sơn tập hợp hơn ba trăm thuyền, nghe bọn chúng miêu tả, dự đoán đều trên dưới năm trăm thạch, là từ các nơi của Cao Ly tập hợp lại.
Tập kết đội thuyền, lại phái thuyền đi điều tra, đây rõ ràng là Cao Ly có ý định mưu đồ bất chính với Đam Châu.
Điều này cũng chứng thực phán đoán khi nắm lấy nước Đam La lúc trước, Cao Ly sẽ không lập tức phát hiện nước Đam La bị Đại Tống chiếm lĩnh, nếu Cao Ly muốn giành lại nước Đam La, ít nhất cũng phải hai năm sau, mà hiện giờ vừa đúng qua được hai năm.
Phạm Ninh cười lạnh trong lòng một tiếng, lập tức ra lệnh:
- Đội thuyền cập bờ ở Đam Châu!
***
Mục đích chủ yếu Phạm Ninh lúc trước giành lấy nước Đam La là làm trung chuyển của Côn Châu, ví dụ chiến mã không thể chịu được đường vận chuyển dài gần một tháng, để ở Đam Châu nuôi dưỡng, đợi sau khi hồi phục sinh lực, lại chuyển từ Đam Châu đến Tống triều, Đam Châu cũng có một đồng cỏ nhỏ mấy chục dặm, vừa hay thích hợp chăn nuôi.
Ngoài ra chính là trung chuyển của cải, phần lớn của cải được cất giữ trước ở Đam Châu, sau đó lần lượt vận chuyển đến Côn Châu.
Tác dụng thứ ba chính là trung gian buôn bán, phát triển buôn bán với Nhật Bản, kho hàng có thể xây dựng ở Đam Châu, sau đó căn cứ theo nhu cầu thị trường của Nhật Bản mà từng bước giao hàng.
Chính là xác định ba công năng này, cho nên Đam Châu không được triều đình coi trọng giống như Côn Châu mà phát triển lớn, tuy nhiên hai năm qua cũng làm không ít công việc, một là xây dựng Đam huyện, chính là thành Đam La vốn có, đến tường thành cũng không cần xây dựng.
Thứ hai là di dân năm trăm hộ gia đình, chủ yếu tham gia nghề trồng trọt, bao gồm trồng gieo lương thực và gieo trồng cam quýt, vô cùng thích hợp gieo trồng cam quýt, cam quýt nó sinh ra quả lớn vỏ mỏng nhiều nước, ăn rất ngọt, luôn là cống phẩm Cao Ly đều chỉ định mỗi năm, có thể làm thành đặc sản chuyển đến kinh thành.
Thành tựu khác của Đam Châu chính là xây dựng hai bến cảng, một ở phía bắc Đam huyện, một ở góc phía nam, đều là lợi dụng cảng thiên nhiên cải tạo xây dựng mà thành.