Đội thuyền của Phạm Ninh liền lái vào trong cảng gió mùa phía đông nam Đam Châu, nghe nói nơi này là nơi cảm nhận được gió đông nam sớm nhất của Đam Châu, cho nên gọi là cảng gió mùa, gió mùa đông nam thổi đến, đội thuyền tiếp tế của Đại Tống Đam Châu hy vọng đã tới rồi.
Cần phải nói rõ là, Đam Châu trước mắt vẫn hoàn toàn dựa vào vật tư Đại Tống chuyển đến để duy trì hoạt động, không giống Côn Châu, thông qua phương thức quân đội khai khẩn, lương thực năm nay đã hoàn toàn tự cung tự cấp, ngược lại có thể chuyển lượng lớn tài nguyên và của cải cho Đại Tống.
Từng con thuyền lớn chậm rãi lái vào vịnh thả neo, thuyền chở ngựa con cũng cập bờ, đem năm mươi con ngựa con lên bờ nghỉ ngơi.
Giữa trưa, Thông phán Đam Châu Trương Diêu cưỡi ngựa chạy tới nghênh đón Phạm Ninh.
Ban đầu khi suy nghĩ xây dựng Đam Châu, còn có hai luồng ý kiến, rất nhiều quan viên cho rằng Đam Châu hơi nhỏ, dân số quá ít, không thích hợp thiết lập làm châu, thiết lập làm huyện là đủ rồi, có thể là một phần của Côn Châu.
Nhưng một nhóm quan viên khác cho rằng, tình hình hải ngoại đặc biệt, không thể rập khuôn theo tiêu chuẩn của Đại Tống, cần phải đối đãi đặc biệt, Đam Châu và Côn Châu cách nhau rất xa, thiết lập Đam Châu làm huyện trực thuộc Côn Châu căn bản cũng không thực tế.
Thiên tử Triệu Trinh liền chấp nhận phương án sau, chính thức định làm Đam Châu, tuy nhiên khi thiết lập quan viên, không có phái Tri châu, mà chí có bổ nhiệm một Thông phán, đồng thời kiêm nhiệm Huyện lệnh Đam huyện, đây gọi là châu trên danh nghĩa, là huyện trên thực tế.
Thông phán Trương Diêu tuổi chừng ba mươi, cũng là xuất thân Tiến sĩ, thi đậu sớm hơn Phạm Ninh một khóa, vốn là Tri huyện Tức Mặc Thanh Châu, bởi vì từng đi sứ qua Cao Ly, liền được thăng làm Thông phán Đam Châu kiêm Huyện lệnh Đam huyện, tuy số dân quản lý chỉ có năm trăm hộ người Hán và mấy nghìn thổ dân, nhưng chức quan lại đi lên, từ chính bát phẩm một bước nhảy lên làm chính thất phẩm.
- Hoan nghênh Phạm sứ quân hạ cố đến Đam Châu, Phạm sứ quân đi đường cực khổ rồi.
Phạm Ninh dù là Tri sự Côn Châu, nhưng đồng thời cũng là Hải ngoại kinh lược phó sứ, tính là cấp trên của Trương Diêu, tuy nhiên kiểu cấp trên này cũng không phải là quan hệ cấp trên cấp dưới trực thuộc, chỉ là cấp trên trên danh nghĩa.
Cho nên Trương Diêu tuy thái độ rất cung kính với Phạm Ninh, nhưng cũng không phải kiểu hết sức lấy lòng như cấp dưới với cấp trên, phần nhiều dường như là lễ độ.
Phạm Ninh cũng cười nói:
- Ta đặc biệt vào kinh báo cáo, bởi vì có mang ngựa đi theo, cho nên cần dừng lại Đam Châu mấy ngày, để ngựa nghỉ dưỡng một chút, làm phiền Trương Thông phán rồi.
- Đâu có! Đâu có! Đam Châu chính là điểm trung chuyển, Phạm sứ quân đến nghỉ ngơi rất bình thường.
Trương Diêu lại nhìn thấy năm mươi con ngựa con trên bến tàu, kinh ngạc nói:
- Đây chính là ngựa khỏe sinh ra ở Côn Châu?
Phạm Ninh cười gật gật đầu:
- Đúng vậy, đặc biệt dẫn theo để cho Quan gia và các đại thần triều đình xem, Quan gia vẫn luôn mong chờ!
Trương Diêu hết sức vui mừng, Côn Châu sản xuất ngựa rồi, những đại thần trong triều vẫn luôn công kích các châu hải ngoại hao tài tốn của cũng nên ngậm miệng rồi, hơn nữa Đam Châu cuối cùng cũng phát huy tác dụng của nó rồi, làm nơi trung chuyển chiến mã.
- Thật tốt quá, chúng ta đã sửa xong chuồng ngựa, cũng vây đồng cỏ lớn, chính là đợi những tiểu tử này đi vào để ở!
Trương Diêu vội vàng ra lệnh thủ hạ dẫn mục tử đi bố trí cho ngựa.
Lúc này, Phạm Ninh lại nói:
- Còn có một việc, ta muốn nói với Trương Thông phán một chút!
- Sứ quân mời nói!
Phạm Ninh liền đem chuyện trên đường gặp phải do thám Cao Ly nói một lần.
Trương Diêu làm sao không rõ, mặt của gã lập tức trở nên trắng bệch, một lát sau nói:
- Cao Ly sẽ không thật sự ra tay với địa bản của Đại Tống chứ!
Phạm Ninh lắc đầu:
- Tiến đánh lãnh thổ Đại Tống, cho Cao Ly một nghìn lá gan bọn chúng cũng không dám, nhưng Đam Châu hòn đảo đơn độc ở hải ngoài thì khó nói, Cao Ly sớm đã thần phục Liêu quốc, bọn chúng có thể đổ trách nhiệm cho Liêu quốc, nói là mệnh lệnh của Liêu quốc, thậm chí nói là Liêu quốc làm ra, Đại Tống lại thật sự không thể vì một đảo mà phát động chiến tranh mọi mặt với Cao Ly, rất có thể sẽ đau mà không dám kêu, buông bỏ Đam Châu.
Trương Diêu lập tức cuống lên:
- Nhưng Đam Châu chỉ có một nghìn quân đóng giữ, nếu Cao Ly tấn công có quy mô, bảo chúng ta làm sao ngăn cản được?
Phạm Ninh thản nhiên nói:
- Ta đã suy nghĩ qua, dứt khoát ra tay trước chiếm lợi thế, khiến cho Cao Ly đau mà không dám kêu, có khổ mà không nói ra!
Mười ngày sau, đội thuyền của Phạm Ninh đã tới Dương Châu huyện Giang Đô, Địch Thanh nghe tin, liền chạy tới bến tàu Trường Giang nghênh đón Phạm Ninh trở về.
Bởi vì Hải ngoại kinh lược phủ tạm thời dời tới huyện Giang Đô Dương Châu, làm Kinh lược sứ, Địch Thanh cũng ở luôn Giang Đô, mỗi năm sẽ ra biển một chuyến, tuần tra trên dưới Lưu Cầu và Đam Châu cùng với Côn Châu, kế hoạch ra biển năm nay còn chưa có dự tính, không ngờ rằng Phạm Ninh đã trở về báo cáo rồi.
Đã hơn một năm không gặp, hai người gặp mặt vô cùng xúc động, trên bến tàu, Địch Thanh vỗ vỗ tay Phạm Ninh, không nhịn được oán giận nói:
- Cậu bận rộn mỗi ngày, ta lại cả ngày không có gì làm ở nha môn, không biết là chủ ý ngu ngốc ai đưa ra, dời Hải ngoại kinh lược sứ đến Dương Châu.
Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Nhiều nhất hai tháng, đường bồ câu đưa thư sẽ thông, về sau gần như mỗi ngày đều sẽ có bồ câu đưa thư đến Giang Đô, khi đó Địch soái liền bắt đầu bận rộn rồi.
Địch Thanh thở dài:
- Bồ câu đưa tin đến ta cũng chỉ là trung chuyển, quyền quyết định thật sự vẫn là ở trong tay triều đình, ta cũng mong Quan gia thả ta ra.
- Có manh mối sao?
Phạm Ninh ân cần hỏi.
Địch Thanh gật gật đầu:
- Lần trước ta đã nói với Quan gia, ta muốn đóng giữ trên dưới Lưu Cầu, Quan gia nói người cần suy nghĩ một chút, tuy nhiên có một điều đã xác định rồi, Hải ngoại kinh lược sứ ở Dương Châu chỉ là tạm thời, không lâu nữa sẽ dời đi Tuyền Châu, quan nha bên đó sắp làm xong.
- Nếu rời đến Tuyền Châu, Địch soái kiêm quản đại tiểu Lưu Cầu vẫn có thể được, lát sau khi ta báo cáo, sẽ đề nghị với Quan gia một chút.
Địch Thanh mỉm cười, thứ gã muốn chính là những lời này của Phạm Ninh.
***
Thuyền biển vạn thạch không thể đi sông Biện lên phía bắc, cần phải chuyển thành thuyền chở hàng ở Giang Đô, hàng hóa dỡ xuống chất lại lên thuyền cần thời gian bốn năm ngày, Phạm Ninh và Minh Nhân liền nhân thời gian mấy ngày này ngồi một thuyền biển ba nghìn thạch trở về phủ Bình Giang.
Cái thuyền biển ba nghìn thạch là thuyền hàng riêng của Minh Nhân và Minh Lễ, ở tầng dươi cùng trong kho hàng để năm mươi cái rương gỗ lớn và mấy trăm cây gỗ hổ phách, ai cũng không nghĩ rằng, trong năm mươi cái rương gỗ này không ngờ chất đầy sáu vạn năm nghìn lượng vàng vụn.
Đường con thuyền đi là tuyến Thái Hồ, cuối cùng dọc theo sông Tư Giang đi tới trấn Mộc Đổ, Phạm Ninh ở trên thuyền đi qua thôn Tưởng Loan thì xuống thuyền, lúc này thời gian đã là nửa đêm rồi.