Phạm Ninh dẫn theo hai tùy tùng đến trước tòa nhà lớn của mình, vừa mới tới gần cửa chính, trong sân liền truyền đến một tràng tiếng chó sủa.
Hắn dùng lực gõ cửa, một lát, có người hỏi:
- Ai đó!
Đó là tiếng của Khánh thúc quản gia, Phạm Ninh cao giọng nói:
- Là cháu, cháu là Phạm Ninh!
Một lúc sau, trong nhà mới phản ứng lại:
- Ôi chao! Là tiểu quan nhân về rồi.
Một tràng tiếng bước chân chạy đến, tiếng cửa mở ra lẹt kẹt, lộ ra khuôn mặt tròn tròn của Khánh thúc, lão giơ đèn lồng lên, để sát vào Phạm Ninh nhìn kỹ một chút.
- Thật sự là tiểu quan nhân đã về rồi.
Phạm Ninh vội nói:
- Không cần kinh động cả nhà!
Nhưng đã muộn rồi, Khánh thúc chạy vội vào trong nhà, hô lớn:
- Tiểu quan nhân về rồi!
Toàn bộ trong phủ đều bị kinh động, Phạm Ninh cười gượng một tiếng, đành vào trong nhà, lúc này, mẫu thân Trương Tam Nương vấn tóc, mặc một cái áo rộng chạy ra.
Bà kích động ôm lấy con trai, nhéo lấy hai má con trai, giống như hoài nghi mình đang nằm mơ vậy.
- Mẹ, con đã về rồi, không phải nằm mơ.
Trương Tam Nương vui đến phát khóc, lại có chút đa cảm:
- A Ninh, hai năm nay con thay đổi nhiều quá, vừa đen lại gầy, mẹ cũng sắp không nhận ra con rồi.
Lúc này, muội muội A Đa như con nai con chạy vội ra, đột nhiên nhào vào trong lòng huynh trưởng, Phạm Ninh vỗ vỗ đầu của nàng, rồi cười nói với phụ thân Phạm Thiết Chu đang đi ra:
- Phụ thân, con đã về rồi!
- A Ninh, con trở về để báo cáo công tác sao?
Dù sao cũng là phụ thân, Phạm Thiết Chu suy xét vấn đề khá lý trí thực tế.
Phạm Ninh cười gật gật đầu:
- Con chỉ dành thời gian rảnh về thăm, chiều mai còn phải quay về Giang Đô.
- A Ninh, con ở nhà đến một ngày cũng không được sao?
Trương Tam Nương kinh ngạc hô lên.
Phạm Ninh áy náy nói:
- Con phải vào kinh báo cáo trước, sau đó trước khi đi còn về một chuyến nữa, nhưng cũng không ở được mấy ngày.
- Vậy hôn sự của con làm sao?
Phạm Ninh gãi đầu:
- Không biết hiện giờ đang ở bước nào rồi?
- Còn thiếu nghênh hôn với bái đường thôi, đã nói con lần này trở về cử hành hôn sự rồi, chúng ta vẫn luôn đợi con, cái gì cũng chưa chuẩn bị xong.
Phạm Ninh quả thực có chút khó xử, lúc này, Phạm Thiết Chu quả quyết nói:
- Vậy vào kinh tiến hành hôn sự, dù sao A Ninh ở kinh thành có nhà, Chu gia cũng có, chúng ta lo liệu chuyện hỉ ở kinh thành đi.
Trương Tam Nương ngẫm nghĩ một chút, đây cũng là một phương án tốt!
Nàng vội vàng hỏi con trai:
- A Ninh, con cảm thấy thế nào?
Phạm Ninh có chút ngượng ngùng cười nói:
- Con không có ý kiến, phải xem ý tứ của Chu lão gia.
Phạm Thiết Chu lập tức nói:
- Ông ấy nhất định cũng đồng ý chuyện vào kinh, cha mẹ Chu Bội vào kinh cũng tương đối thuận tiện, quyết định như vậy đi, cha ngày mai sẽ đi trấn trên tìm Chu đại quan nhân nói chuyện.
- Chu lão gia tử ở trấn Mộc Đổ sao?
Phạm Ninh ngạc nhiên hỏi.
- Con không biết sao! Năm ngoái đã chuyển đến rồi, A Bội cũng ở trấn trên, ngày mai con có muốn cùng đi gặp con bé không?
Phạm Thiết Chu nói đùa với con trai.
Trương Tam Nương giật mình, vội vàng xua tay:
- Việc này không thể được, cô dâu chú rể lúc này không thể gặp mặt được, không may.
- Muội ngày mai đi nói cho Bội tỷ biết ca ca đã về.
A Đa cười hì hì nói.
Trương Tam Nương gõ đầu con gái một cái, tức giận nói:
- Con nhiều chuyện làm gì?
Phạm Thiết Chu thấy thê tử nôn nóng, liền vội vàng giải thích:
- Nương tử đừng nôn nóng, ta chỉ là nói đùa thôi, bản thân A Bội cũng ngại mà.
Trương Tam Nương hung dữ trừng mắt nhìn ông:
- Đã bao nhiêu tuổi rồi, mà còn nói đùa kiểu này.
Lúc này, Phạm Ninh ngẫm nghĩ một lúc liền cười nói:
- Vừa hay thuyền của Minh Nhân cũng ở trấn Mộc Đổ, là một thuyền lớn ba nghìn thạch, mọi người có thể ngồi thuyền đó vào kinh thành, có đồ gì cũng có thể để trên thuyền cùng chuyển vào kinh.
Phạm Thiết Chu do dự một chút nói:
- Nhưng con ngày mai phải đi rồi, cha sợ không kịp.
Phạm Ninh lắc đầu:
- Minh Nhân không cần phải đi gấp, con có thể ngồi thuyền khác đi Giang Đô, ngày mai con nói với huynh ấy một tiếng.
- Không cần nữa!
Phạm Thiết Chu khoát tay:
- Cha sáng mai sẽ đi trấn trên, ta đi nói với nó, con nghỉ ngơi cho tốt.
Trương Tam Nương thấy mọi việc xong xuôi rồi, liền cười nói với con trai:
- A Ninh, con đói bụng rồi! Mẹ vào nhà bếp làm cơm cho con.
- Mẹ, bụng con không đói, đây là hai thủ hạ của con, mẹ bảo Khánh thúc bố trí cho bọn họ một gian phòng để ở, con rửa chân rồi muốn đi ngủ.
Trương Tam Nương vội vàng đi dặn dò Khánh thúc, sau đó nha hoàn chuẩn bị nước rửa chân cho con trai, đi qua đi lại nửa ngày, cả nhà lúc này mới đi ngủ lại.
***
Sáng hôm sau, Phạm Ninh đi thăm ông bà, lại đi đến trước mộ Chu Lân dâng hương bái tế.
Bận rộn một hồi, Phạm Ninh mới về nhà nói với mẫu thân vài câu, Trương Tam Nương ngồi ở trên giường ấm, vừa thêu thùa may vá, vừa cười nói:
- Con còn nhớ Lưu Khang không! Lúc trước cùng học với con ở học đường Diên Anh.
- Đương nhiên nhớ, con còn nhớ gã thi đậu Huyện học, sau đó gã thế nào?
- Nó hình như không thi đỗ cử nhân, tháng trước nó kết hôn rồi, phụ thân nó còn đưa thiệp mời tới, mẹ không đi, cha con đi uống rượu mừng.
- Bọn họ còn ở trấn trên sao?
- Hình như chuyển đến huyện Trường Châu rồi, cha vợ nó là thương nhân lớn, hồi môn cho con gái là một quán rượu, ở huyện Trường Châu, Lưu Khang hiện giờ chính là chủ nhân của quán rượu này, tên là gì mẹ quên rồi, hình như cái gì hạc ấy nhỉ?
- Quán rượu Thiên Hạc!
- Đúng! Đúng! Đúng là tên quán rượu Thiên Hạc, nghe nói có chút tiếng tăm.
Phạm Ninh biết Thiên Hạc là một trong mười quán rượu lớn ở phủ Bình Giang, Lưu Khang không ngờ cưới được một nữ nhân nhà giàu, quả thật cũng không tệ, đỡ phải đi nhiều đường vòng.
- Vậy tam thúc thế nào?
Phạm Ninh cười hỏi.
- Tam thúc con hiện giờ cũng là Phạm viên ngoại rồi, trong nhà có hơn nghìn mẫu đất, con trai học ở Phủ học, rất có tiền đồ, hai con gái đều rất biết điều khéo léo.
- Tam thúc lại sinh con gái sao?
- Con thật sự không biết?
Trương Tam Nương kinh ngạc nói:
- Con gái nhỏ cũng đã năm tuổi rồi.
Phạm Ninh lắc đầu:
- Hình như không ai nói cho con.
Lúc này, Khánh thúc ở trong sân hô lên:
- Tiểu nương tử, tiên sinh đến dạy học rồi.
A Đa đang nghe say sưa hứng thú, nghe nói phải đi học, nàng bĩu môi dài ra, vẻ mặt không vui.
Trương Tam Nương giục nàng ta nói:
- Mau đi đi! Ăn cơm trưa xong, ca ca con còn phải lên đường, đừng chậm trễ thời gian.
A Đa chỉ đành chậm chạp lề mề đi.
Trương Tam Nương cười nói với con trai:
- Mời một nữ tiên sinh dạy A Đa đọc sách, hội họa, ở quê tiểu nương tử chủ yếu không đọc sách, nhưng trong thành phàm là nhà điều kiện tốt một chút, đều sẽ mời người dạy con gái đọc sách, muốn gả được cho mối tốt hơn, đọc sách rất quan trọng.
Phạm Ninh gật gật đầu cười nói:
- Mẹ, con không có phản đối A Đa đọc sách, chuyện này đương nhiên là chuyện tốt, nhất định phải kiên trì, học nhiều thứ một chút với A Đa mới có lợi.