***
Ăn cơm trưa xong, Phạm Thiết Chu vừa kịp lúc trở về, ông mang về tin tức chắc chắn, Chu Nguyên Phủ đồng ý vào kinh cử hành hôn lễ, năm ngày sau bọn họ sẽ cùng xuất phát vào kinh.
Thời gian đã không còn sớm, Phạm Ninh phải khởi hành đi Giang Đô rồi, hắn vẫn đi tuyến Thái Hồ, không đi trấn Mộc Đổ.
Ngay khi hắn ra khỏi cửa, liếc mắt một cái thấy Kiếm Tử Mai vóc dáng cao lớn đứng ở ngoài cửa, Phạm Ninh vừa mừng vừa sợ, liền vội vàng tiến lên hỏi:
- Kiếm tỷ, A Bội đâu?
- Muội ấy muốn đến, nhưng ông nội không cho phép muội ấy gặp cậu, nói không hợp phong tục, muội ấy đành phải để ta tới.
Kiếm Mai Tử đưa một cái hộp lớn cho Phạm Ninh:
- Đây là A Bội gửi cho cậu, có cái gì để ta chuyển cho nàng ấy không?
Phạm Ninh quay về phòng viết một phong thư, đi ra giao cho Kiếm Mai Tử:
- Đem phong thư này cho nàng ấy, hy vọng nàng ấy sớm ngày đến kinh thành.
Kiếm Mai Tử nhận lấy phong thư, quay người nghênh ngang rời đi.
Phạm Ninh nhìn mãi thuyền cô ấy ngồi đi ra xa, lúc này mới mở cái hộp lớn ra, bên trong là một bộ quần áo bằng lụa màu trắng.
Bên cạnh còn có tờ chú thích, là nét chữ hành xinh đẹp của Chu Bội.
- A Ngốc, đây là bộ y phục đầu tiên ta tự làm, may tuy rằng không đẹp, nhưng chàng nhất định phải mặc đó!
Một tiếng A Ngốc, khiến trong lòng Phạm Ninh lập tức dâng lên một cảm giác ấm áp, hắn dường như lại thấy được hình ảnh năm đó lần đầu tiên nhìn thấy Chu Bội.
Đãi ngộ khi Phạm Ninh quay lại kinh thành so với cảnh long trọng khi Triệu Tông Thực trở lại kinh thành lạnh lẽo hơn nhiều, ngoài hai vạn cây gỗ hổ phách thu hút vô số dân chúng và thương nhân vây quanh xem, một mình Phạm Ninh vô cùng im lặng đi vào trong thành, dường như không ai chú ý tới hắn.
Đương nhiên, cũng không phải là không ai quan tâm hắn, hắn năm trước đã từng là nhân vật tiêu điểm cả kinh thành bàn luận, mười tám tuổi đã thăng làm quan lớn hàng ngũ phẩm, chủ quản việc của một châu, việc này chỉ có Yến Thù năm đó mới có thể làm được.
Chỉ là Phạm Ninh hồi kinh báo cáo công tác, quan phủ cũng không cố ý tuyên truyền, ngoại trừ một số người triều đình biết ra, dân chúng phổ thông bình thường cũng không biết, thậm chí đến cả quan viên cấp thấp cũng không biết.
Phạm Ninh khoanh tay đứng ở đầu thuyền, nhìn nhóm lớn dân chúng vây quanh xem gỗ hổ phách, bởi vì nơi sinh sống của gỗ hổ phách trên đất liền ở trong đất Liêu quốc, hơn nữa lại ở phương bắc xa xôi của Liêu quốc, Liêu quốc không có ai lại đi khai thác, ở Tống triều càng hiếm thấy, cho nên lô gỗ hổ phách đầu tiên ở kinh thành đã gây ra chấn động, bán ra được giá mười mấy vạn quan.
Lô gỗ hổ phách thứ hai này chuyển đến, lập tức khiến cho dân chúng kinh thành háo hức, càng nhiều thương nhân buôn gỗ tụ tập ở bến tàu, hỏi thăm thời gian rao bán lô gỗ này, tất cả đều muốn kiếm một ít từ trong đó.
Lúc này, Phạm Ninh bỗng nhiên thấy phía xa một đám quan viên vây quanh một quan viên mặc áo tím cưỡi ngựa mà đến, đây rõ ràng là quan dẫn đầu đến để nghênh đón mình, Phạm Ninh không dám chậm trễ, vội vàng rời thuyền nghênh đón.
Đi đến gần Phạm Ninh mới nhìn rõ, người đang đến không ngờ lại là tướng quốc Phú Bật, hắn vội vàng tiến lên khom người hành lễ:
- Ti chức Phạm Ninh tham kiến Phú tướng công!
Phú Bật cười lớn, xoay người xuống ngựa, tiến lên vỗ vỗ vai của Phạm Ninh:
- Ta chỉ hận bản thân không có sinh con gái, nếu không nhất định chọn cậu làm con rể!
Phạm Ninh xấu hổ, vị Phú tướng quốc này nói đùa thái quá rồi.
Cũng may Phú Bật chỉ khẽ nói một câu nói đùa, liền quay lại chủ đề chính, cười tủm tỉm nói:
- Tri chính đường đặc biệt quan tâm, lần này ngươi mang về lễ vật gì?
- Ti chức mang về ba thứ, một là hai vạn cây gỗ hổ phách, tiếp theo là một trăm hai mươi vạn lượng bạc trắng và bốn vạn lượng vàng, tiếp theo nữa chính là năm mươi con ngựa con khỏe sinh ra ở Côn Châu, hy vọng không làm cho Phú tướng công thất vọng!
Phú Bật nhất thời vừa vui vừa sợ, vui mừng là Phạm Ninh mang về rất nhiều của cải, có thể giảm bớt đáng kể cục diện căng thẳng tài chính của triều đình, kinh sợ là Phạm Ninh không ngờ mang về năm mươi con ngựa con khỏe, đây chính là bảo bối có thể khiến cho Quan gia mừng rỡ như điên.
Lão vội vàng quay đầu lại dặn dò một tên quan viên vài câu, sai gã đi về thông báo cho Văn Ngạn Bác.
Phú Bật cười nói với Phạm Ninh:
- Phạm sứ quân, chúng ta cùng đi hoàng thành!
Phạm Ninh chỉ mười chiếc thuyền chở súc vật ở bờ sông:
- Năm mươi con ngựa khỏe có phải cùng chuyển vào trong hoàng thành không, ở đây người quá đông, ta lo lắng ngựa sẽ bị kinh động.
Phú Bật lập tức đáp ứng:
- Có thể!
Thuyền chở năm mươi con ngựa con khỏe là thuyền chuyên để chở súc vật, rộng rãi thoải mái, thông gió rất tốt, có mục tử chuyên biệt đi theo thuyền, một chiếc thuyền chỉ vận chuyển năm con ngựa, có thể nói là dày công che chở năm mươi con ngựa con khỏe này.
Khi mười chiếc thuyền chở ngựa đi dọc theo sông Kim Thủy vào thành, thu hút sự chú ý của quan viên triều đình, đám quan viên từ bốn phương tám hướng tụ tập đến hai bên bờ sông Kim Thủy, vây quanh mười chiếc thuyền chở ngựa bàn luận sôi nổi, cũng không ai biết trong hoàng cung làm sao lại có thuyền chở ngựa đi vào?
Lúc này, một tên thái giám vội vàng chạy tới, nói với quan viên Quần Mục Ty:
- Bệ hạ có chỉ, đem ngựa chuyển vào Ngự Hoa Viên!
Cửa lớn của thuyền chở ngựa mở ra, từng con ngựa con khỏe từ trong khoang thuyền phóng ra, lát sau, năm mươi con ngựa con khỏe tập hợp lại một chỗ, từng con ngựa con có vẻ hơi khiếp sợ, trốn tránh ẩn nấp, ngây ngô lúng túng, lập tức khiến cho đám quan viên kinh ngạc hô lên một tràng, lúc này có người truyền tin đến, đây là ngựa chuyển từ Côn Châu tới, trên quảng trường lập tức vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt.
***
Phạm Ninh đi theo Phú Bật đi đến Tri chính đường Thượng Thư Tỉnh, tướng quốc Văn Ngạn Bác đã chờ ở trước bậc tam cấp, Phạm Ninh vội vàng tiến lên hành lễ:
- Phạm Ninh bái kiến Văn tướng công.
Văn Ngạn Bác khẽ gật đầu cười nói:
- Đi đường cực khổ rồi, ta thật sự rất muốn mời Phạm sứ quân vào Tham Chính Đường ngồi một chút, nhưng Thiên tử đang đợi trong cung, đành phải đợi lần sau mời Phạm sứ quân qua một chuyến.
- Ta ở Giang Đô nghe nói long thể Quan gia cảm bệnh, không biết hiện giờ như nào rồi?
- Đã bình phục rồi, mời đi theo ta!
Văn Ngạn Bác hướng về phía Phú Bật gật gật đầu, hai người liền cùng Phạm Ninh đi vào trong cung.
Nội cung hoàng cung gọi là cung Diên Phúc, hiện giờ còn khá nhỏ hẹp, thể hiện tác phong tiết kiệm hoàng thất Tống triều đề xướng, phải mãi đến khi Tống Huy Tông Triệu Cát chấp chính, mới mở rộng quy mô cung Diên Phúc.
Tuy rằng nội cung nhỏ, nhưng đặc biệt tinh xảo, mỗi một kiến trúc đều xây dựng đẹp đẽ lộng lẫy, đẹp đến cực độ, thể hiện đầy đủ phong cách mỹ thuật tinh xảo trang nhã của Tống triều.
Thiên tử Triệu Trinh gặp mặt Phạm Ninh ở Cảnh Các. Cảnh Các nằm ở đông nam Ngự Hoa Viên, là một cái đình ngọc trắng xây dựng trên đồi nhỏ, từ nơi này có thể nhìn thấy toàn cảnh Ngự Hoa Viên.