Bản thân Ngự Hoa Viên cũng rất nhỏ, chiếm diện tích vẻn vẹn có trăm mẫu, là một hoa viên lớn vô cùng đẹp, Triệu Trinh khoanh tay đứng trước Cảnh Các, vẻ mặt tươi cười nhìn đàn ngựa con trên một bãi cỏ trong Ngự Hoa Viên.
Một tên thái giám tiến lên khẽ bẩm báo một câu, Triệu Trinh quay đầu lại thấy Phạm Ninh và hai vị tướng công, y vẫy tay cười nói:
- Ba vị ái khanh mời qua bên này!
Ba người qua đó, Phạm Ninh vội vàng khom mình hành lễ, Triệu Trinh cười cười:
- Phạm ái khanh miễn lễ bình thân!
- Tạ ơn Bệ hạ!
Triệu Trinh nhìn Phạm Ninh:
- Ngươi so với hai năm trước đen và gầy đi rất nhiều!
- Tạ Bệ hạ quan tâm, Đường huyện gần biển, ngày ngày đều bị gió biển thổi, tất nhiên sẽ đen một chút.
- Cũng nói rõ ngươi ở Côn Châu rất vất vả!
Triệu Trinh lại chỉ vào đàn ngựa con cười nói với Phạm Ninh:
- Côn Châu có bao nhiêu con ngựa nhỏ như vậy?
- Hiện tại có hai nghìn con, đến cuối năm có thể sẽ có năm nghìn con!
Triệu Trinh vuốt râu vui vẻ nói:
- Xem ra quyết định của trẫm không sai, thành công xây dựng trường ngựa, đáp trả mạnh mẽ lại những người hoài nghi Côn Châu hao tài tốn của!
Phú Bật bên cạnh cười nói thêm vào:
- Lần này Phạm sứ quân không chỉ dẫn theo năm mươi con ngựa khỏe, còn mang theo một trăm hai mươi vạn lượng bạc trắng và bốn vạn lượng vàng, còn có hai vạn cây gỗ hổ phách, đã hoàn toàn đền bù chi phí triều đình chi cho Côn Châu.
Triệu Trinh hài lòng gật gật đầu, lại hỏi:
- Tình hình di dân như thế nào?
- Bẩm báo Bệ hạ, đã ổn định rồi, khi thần rời khỏi Côn Châu, đất đai Hán huyện đã phân chia xong, dân chúng bắt đầu gieo lúa mì rồi.
- Đất đai không cần chăm sóc xong mới gieo hạt sao?
Triệu Trinh tò mò hỏi.
Phạm Ninh cười nói:
- Chúng thần năm ngoái không hiểu tình hình, cho rằng cần phải dưỡng đất một năm, sau mới phát hiện đất đai ở đó vô cùng phì nhiêu, có thể trực tiếp cày cấy gieo trồng, hơn nữa nguồn nước dồi dào, mùa thu là có thể thu hoạch.
Triệu Trinh nghe xong vui vẻ trông ngóng:
- Trẫm cũng hy vọng có thể tận mắt đi thăm.
Văn Ngạn Bác và Phú Bật lập tức cuống lên, vội vàng nói:
- Côn Châu ở cách xa nghìn dặm, trên biển nguy hiểm rất lớn, Bệ hạ tuyệt đối không được mạo hiểm!
Triệu Trinh cười nói:
- Trẫm chỉ nói vậy thôi, hơn nữa cho dù trẫm có lòng này, thân thể cũng không cho phép!
Phạm Ninh quay đầu lại lấy một bức họa từ cái khay của thái giám, dâng lên cho Triệu Trinh:
- Đây là bức họa nông thôn Côn Châu vi thần sắp xếp một họa sĩ đặc biệt vẽ cho Bệ hạ, hy vọng Bệ hạ thích!
Triệu Trinh mừng rỡ, vội vàng nhận lấy bức họa, Văn Ngạn Bác và Phú Bật cùng mở ra ở bên cạnh, là một bức họa dài, bức họa này cũng không hoàn toàn miêu tả thực tế, mà đem vịnh Côn Nam, huyện thành Đường huyện, đồng ruộng, thôn xóm, Nam Hồ năm nơi vẽ ở trên bức họa, tuy rằng không phải tác giả danh tiếng, nhưng cũng vẽ vô cùng tinh xảo, trông rất sống động.
- Bệ hạ, đây chính là vịnh Côn Nam!
Phạm Ninh chỉ vào biển lớn phía xa trong bức họa nói:
- Là nơi đội tàu Đại Tống chúng ta đổ bộ, diện tích rất lớn, chu vi khoảng chừng hai mươi dặm, xung quanh được mũi đất bao quanh, là cảng tự nhiên quý báu.
Triệu Cát gật gật đầu lại hỏi:
- Huyện thành phía xa là Đường huyện hay Hán huyện?
- Là Đường huyện, Hán huyện ở phía bên kia bán đảo, cuối tháng này có thể xây xong.
- Còn có guồng nước và thôn xóm, với Đại Tống không có gì khác biệt nhỉ!
Triệu Trinh thấy trên bức họa có không ít nông dân vội vàng cày bừa trồng trọt trên ruộng, thôn xóm bên cạnh có những đứa trẻ chạy chơi, trên sân đập lúa chất đầy rơm rạ, còn có mấy con chó đang chạy đuổi nhau, hoàn toàn là một bức họa điền viên nông thôn đầy đủ sung túc.
Vẻ mặt y lập tức vui mừng, nói với tùy tùng:
- Dán bức họa này lên, treo ở thư phòng của trẫm, mỗi ngày trẫm đều muốn nhìn thấy nó.
Hai thái giám cầm bức họa đi xuống, Triệu Trinh lại chỉ vào đàn ngựa con nói với Văn Ngạn Bác:
- Giữ lại hai con ngựa cho trẫm, những con ngựa khác giao cho Quần Mục Ty, bảo bọn họ chăm sóc cho tốt.
- Vi thần tuân chỉ!
Văn Ngạn Bác lại nói:
- Báo cáo của Phạm sứ quân bố trí chiều ngày mai, không biết Bệ hạ có cùng tham gia không?
Báo cáo của Tri sự các châu là với Tri Chính Đường, Thiên tử bình thường không tham gia, chỉ báo cáo vô cùng quan trọng, Thiên tử mới tham gia dự thính.
Triệu Trinh gật gật đầu:
- Vậy bố trí ở điện Tử Vi, trẫm cũng muốn tham gia!
Thiên tử Triệu Trinh khen ngợi cũng như thưởng cho Phạm Ninh xong, Phạm Ninh lúc này mới cáo từ xuất cung, báo cáo công tác của hắn đã định chiều mai tiến hành, báo cáo công tác đã giao lên trên, hôm nay chủ yếu để hắn nghỉ ngơi thật tốt.
Xe ngựa của Phạm Ninh để lại Côn Châu không có mang về, hắn chỉ có thể ngồi xe bò, từ hoàng cung đi ra, hắn thuê một cái xe bò quay về phủ của mình ở cầu Phi Hồng.
Xe bò chậm rãi đi trên đường lớn, hai bên là phố xá phồn hoa huyên náo, dòng người hối hả, tiếng mời mua hàng không ngừng truyền đến, nhưng lại cho Phạm Ninh một loại cảm giác xa cách.
Trên xe bò cũng không phải có mình Phạm Ninh, còn có một vị khách khác ngồi, gã tuổi khoảng chừng bốn mươi, dáng béo lùn, nhìn như là thương nhân.
Phạm Ninh vừa lên xe, gã liền không ngừng quan sát Phạm Ninh, lúc này Phạm Ninh đã thay thường phục, mặc cái áo Chu Bội may cho hắn, đầu đội mũ ô sa, lại thêm trẻ tuổi, làn da ngăm đen gầy gò, thoạt nhìn giống như một văn lại trẻ tuổi chạy việc vặt trong nha môn.
Đi được một đoạn đường, người đàn ông trung niên này đột nhiên cười hỏi:
- Tiểu ca làm việc ở ngành nào?
Phạm Ninh hơi sửng sốt, liền cười cười nói:
- Ta ở Bí thư giám.
- Không biết tiểu ca có biết người của Hương Dược Cục không.
- Biết thì cũng biết, nhưng cũng không thân lắm, vị đại ca này có chuyện gì?
Người đàn ông trung niên vội vàng cúi người cười nói:
- Ta là chủ nhân hiệu thuốc Lưu Vân Hương bên cạnh chùa Đại Tướng Quốc, ta họ Lưu, tiểu ca có thể giúp ta kiếm mấy cây gỗ hổ phách không, mỗi cây gỗ hổ phách ta cho tiểu ca lời năm quan tiền.
Phạm Ninh chớp chớp mắt, mỉm cười:
- Ông đang nói hai vạn gỗ hổ phách Côn Châu chuyển tới?
- Đúng vậy, lần trước có một ít ta không mua được, tiếc quá! Lần này nhất định phải mua được mấy cây.
- Nhưng gỗ hổ phách sao lại do Hương Dược Cục quản?
Phạm Ninh không hiểu hỏi.
- Tiểu ca có điều không biết, gỗ hổ phách chính là đuốc cành thông, còn gọi trầm hương bắc, lần trước chính là do Hương Dược Cục phụ trách giao bán, nó mặc dù không phải trầm hương quý báu, nhưng cũng là vật trân quý, trên xà trong nhà nếu có một đoạn gỗ hổ phách, phòng trong nhà không có chuột rắn, mấy chục năm mùi hương còn vương vấn, không bệnh không tai ương, nếu dùng nó làm linh vị tổ tiên, có thể phù hộ con cháu giàu sang, gia đình thịnh vượng, là đồ tốt đó!
Phạm Ninh không nhịn được cười:
- Lưu đông chủ là muốn kinh doanh gỗ hổ phách sao!
- Tại sao không muốn chứ! Nói thật, lần trước giao bán gỗ hổ phách, cơ bản đều bị hoàng thân quốc thích mua mất, bình quân có hai mươi quan tiền một cây, rất rẻ, nếu trên thị trường ít nhất có thể bán được trăm quan tiền.