- Giá trị như vậy sao?
- Đương nhiên rất giá trị, trên thị trường là bán theo cân, một cân hai quan tiền, một cây gỗ hổ phách ít nhất năm mươi cân, vậy chẳng phải cần trăm quan tiền rồi.
Thảo nào đội thuyền vào kinh thành, lại có nhiều thương nhân bán gỗ chen chúc kéo tới như vậy, hóa ra trong mặt này có lợi nhuận cao như vậy.
Phạm Ninh suy nghĩ một chút nói:
- Lưu đông chủ cho ta danh thiếp đi! Ta có một người bạn trong tay cũng có một ít, có lẽ y sẽ bán cho Lưu đông chủ.
Người đàn ông trung niên mừng rỡ:
- Ta tên Lưu Phong, à chủ nhân hiệu thuốc Lưu Vân Hương phía tây chùa Đại Tướng Quốc, tiểu ca tìm ta ở đó là được rồi.
Phạm Ninh nghĩ đến trên thuyền Minh Nhân còn có hơn ba trăm cây gỗ hổ phách, vốn là dùng để che giấu vàng vụn, bây giờ phát hiện hóa ra có thể bán được giá cao.
***
Trở về phủ ở cầu Phi Hồng, Phạm Ninh phát hiện cửa lớn khóa chặt, bản thân lại không có chìa khóa, hắn đành phải lại ngồi lên xe bò tới cửa hàng kỳ thạch tìm nhị thúc Phạm Thiết Qua.
Lúc trước nghe Minh Nhân nói qua, cửa hàng kỳ thạch của bọn họ đầu năm ngoái đã mua lại tiệm sách bên cạnh rồi, mặt tiền cửa hàng rộng ra gấp đôi, qua năm năm vất vả kinh doanh, cửa hàng kỳ thạch Phạm gia đã trở thành cửa hàng đá bậc nhất ở kinh thành, đương nhiên cũng có liên quan tới đá Điền Hoàng nó kinh doanh.
Lắng đọng theo thời gian phẩm chất quý báu của đá Điền Hoàng càng thêm nổi trội, đã trở thành vật quý báu trong các loại đá, một khối đá Điền Hoàng cực phẩm có thể bán được mấy nghìn quan tiền, nếu qua bàn tay điêu khắc của Phạm Triết, vậy càng là đầu cơ kiếm lợi.
Từ xa Phạm Ninh liền nhìn thấy tiệm kỳ thạch, tuy nhiên hiện giờ đã đổi tên rồi, không còn gọi là tiệm kỳ thạch Thạch Phá Thiên nữa, bốn năm trước, Phạm Trọng Yêm cảm thấy "Thạch Phá Thiên" cái tên này quá dữ tợn, liền đổi tên cửa hàng là "tiệm kỳ thạch Thạch Trân", cũng đề lên tên tiệm rồi.
Cửa rộng ra gấp đôi, hai cửa hàng gộp lại làm một, mặt tiền trang trí phóng khoáng mà cổ điển, hiện ra rất khí thế, bên trên có một tấm biển lớn, viết hai chữ "Thạch Trân", đúng là bút tích của đường tổ phụ Phạm Trọng Yêm, cũng không biết ông hiện giờ tình hình thế nào?
Lúc này, Phạm Ninh bỗng phát hiện đối diện bên đường một cái xe rộng hoa lệ dừng lại, khiến Phạm Ninh không khỏi giật mình, đây là xe ngựa Chu Bội vẫn ngồi mà!
- A Ninh!
Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi vui mừng, Phạm Ninh quay đầu lại, chỉ thấy Chu Nguyên Phong từ cửa hàng đi ra, vẻ mặt vui mừng đang nhìn mình.
- Cháu nói xe ngựa sao quen thế, hóa ra lão gia tử ở trong này!
Chu Nguyên Phong cười lớn vỗ vỗ vai của Phạm Ninh:
- Tiểu tử thối đã về rồi sao không đến chỗ ta?
- Cháu buổi sáng vừa mới về, đến chỗ nghỉ ngơi cũng chưa có.
- Đi! Ta dẫn cháu đi ăn trưa.
Chu Nguyên Phong không nói gì, kéo Phạm Ninh rời đi, Phạm Ninh chỉ cửa hàng:
- Để cháu vào chào hỏi nhị thúc trước đã.
- Nhị thúc cháu không ở đây, đi bến tàu xem gỗ hổ phách rồi, phải chiều mới quay về.
Nghe nói nhị thúc không ở đó, Phạm Ninh đành phải lên xe ngựa cùng với Chu Nguyên Phong, xe ngựa chạy về phía Chu Lầu cách đây gần nhất.
- Nhị thúc cháu xem gỗ hổ phách làm gì?
Phạm Ninh có chút khó hiểu hỏi:
- Thúc ấy bán đá, có liên quan gì đến gỗ hổ phách?
- Hổ phách lẽ nào không phải là đá sao?
Chu Nguyên Phong cười tủm tỉm hỏi một câu.
Phạm Ninh lập tức cứng họng, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, gỗ hổ phách rõ ràng còn là đá.
- Lão gia tử hình như biết cháu trở về?
Phạm Ninh lại cười hỏi.
- Ta đương nhiên biết, đại ca ta và bố mẹ cháu đã đang trên đường rồi, ta đang chuẩn bị hôn lễ cho cháu, tiểu tử cháu biết không? Hôm nay ta tới tìm nhị thúc cháu, chính là thương lượng chuyện này.
- Vất vả cho lão gia rồi!
- Gì mà lão gia, cháu phải gọi ta là tam tổ phụ, đúng không?
Phạm Ninh mặt đỏ lên, gãi gãi phía sau gáy, một lúc sau mới lắp bắp nói:
- Cảm ơn tam tổ phụ!
Chu Nguyên Phong cười ha ha:
- Tốt! Lát nữa đổi ít tiền cho cháu, nếu không cái xe ngựa này liền tặng cho cháu.
Phạm Ninh lại nghĩ tới một chuyện, vội vàng nói:
- Cháu còn dẫn theo vài quan viên và mười mấy người tùy tùng, bọn họ ở trong nhà trọ Nghênh Xuân bên cạnh bến tàu cửa Tống Châu, điều kiện bên đó không tốt lắm, có thể nhờ tam tổ phụ giúp thu xếp một chút được không.
- Bọn họ có thể ở dịch trạm quan, tuy nhiên không cần nữa, để bọn họ ở nhà trọ Chu Môn, do ta mở, điều kiện thoải mái hơn.
Chu Nguyên Phong lập tức dặn dò vài câu với người làm ở bên ngoài cửa xe, người làm trả lời, cưỡi ngựa chạy về hướng cổng Tống Châu.
Không lâu sau, hai người tới Chu Lầu ở phía bắc chùa Đại Tướng Quốc, Chu Nguyên Phong dẫn Phạm Ninh lên căn phòng trang nhã lầu ba, ngoài cửa sổ là sông Biện, trên mặt sông thuyền bè như mắc cửi, khiến cho người ta vui vẻ thoải mái.
- A Ninh, cái áo này là Bội nhi cắt may sao!
Chu Nguyên Phong cười tủm tỉm hỏi.
Phạm Ninh mặt nóng lên:
- Tam tổ phụ làm sao nhận ra tay nghề của nàng vậy?
- Ta đương nhiên biết, trước đây vài ngày ta đi phủ Bình Giang, thấy A Bội đang bận cắt may y phục, vật liệu bỏ đi chất đống bên cạnh chừng mấy chục tấm, ta liền nói đây là cái áo đắt tiền nhất của Đại Tống.
Phạm Ninh cũng mỉm cười:
- Thật sự làm khó nàng ấy rồi.
- Cháu cũng đừng hy vọng nó về sau sẽ tiếp tục làm y phục cho cháu, chỉ một lần này thôi, nha đầu đó ta rất hiểu, bất cứ hứng thú nào cũng đều là nhất thời, đương nhiên không bao gồm cháu, nó yêu thích cháu đã mười năm rồi.
Chu Nguyên Phong có một cô cháu gái ưu tú như vậy, tâm trạng vô cùng tốt.
Ông rót cho Phạm Ninh một chén trà, lại cười nói:
- Chỗ của ta ở Côn Châu đã chọn chưa?
- Đã chọn rồi.
Phạm Ninh vội vàng lấy ra một bức lụa trắng từ trong ngực, trải rộng ra ở trên bàn, trên bức lụa trắng là một bức bản đồ tự tay Phạm Ninh vẽ.
Phạm Ninh chỉ vào một hòn đảo ở phía bắc:
- Chính là ở đây, tên là đảo Chu Tước, cộng thêm hai hòn đảo nhỏ tiếp giáp phía nam, chu vi vừa vặn ba mươi dặm, trên đảo một nửa bị rừng rậm bao trùm, đều là tùng đỏ, trung tâm đảo là một ngọn núi lửa yên lặng, cháu đoán gần đó sẽ có mỏ bạc.
- Ngoài ta còn có một vùng cỏ đồi núi, có thể chăn nuôi hơn nghìn con ngựa và hơn vạn con dê, quan trọng là còn có hai cảng thiên nhiên, hơn nữa là cảng không đóng băng, điều này cực kỳ hiếm, phải biết rằng toàn bộ Côn Châu cũng chỉ có hai cảng không đóng băng.
Phạm Ninh chậm rãi giới thiệu, Chu Nguyên Phong nghe xong vô cùng hài lòng, cười gật gật đầu:
- Đảo Chu Tước, cái tên này đúng phù hợp với Chu gia chúng ta, cháu lúc nào thì về Côn Châu?
- Khoảng một tháng sau!
- Vậy lần này ta đi cùng với cháu.
Phạm Ninh giật mình:
- Quá xa, trên mặt biển rất tròng trành, tam tổ phụ lớn tuổi rồi, sẽ chịu không nổi đâu.
- Vậy cháu quá coi thường ta rồi, mấy năm trước ta đã từng đi Nam Dương, còn gặp phải sóng lớn, nhưng ta cũng đâu có xảy ra chuyện gì.