Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 501 - Chương 499

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 499
 

Phạm Ninh nghe Chu Nguyên Phong có thể thích ứng với hành trình dài, cũng yên lòng, đi Côn Châu cả đường ngồi thuyền, cũng không mệt, chỉ là mặt biển tròng trành, nếu không quen ra biển, sẽ rất khó chịu.

Lúc này, chưởng quỹ dẫn theo tửu bảo tự mình đưa rượu và thức ăn tới, Phạm Ninh giành rót rượu cho Chu Nguyên Phong trước, Chu Nguyên Phong nâng chén rượu cười nói:

- Hôm nay tiện thể thiết đãi đón cháu phương xa trở về, nào! Chúng ta cạn chén này.

Uống vài chén rượu, Phạm Ninh hỏi:

- Chu gia có cấp cước đệ không?

- Chu gia thật không có cấp cước đệ chuyên dùng, tuy nhiên cấp cước đệ Vương Ký lớn thứ ba kinh thành có ba phần của ta, cháu hỏi cái này làm gì?

- Cháu lần này trở về, còn mang theo mấy trăm phong thư nhà của quan viên và quân lính, ngoài ra hôm nay Quan gia thưởng cho cháu năm trăm lượng vàng và ba nghìn tấm gấm màu, cháu muốn phân chia cho bọn họ, dùng cấp cước đệ đưa đi.

Chu Nguyên Phong gật đầu:

- Vàng cháu tự giữ lại, cấp cước đệ đưa không tốt, gấm màu có thể, lát nữa cháu đem thư và gấm màu cho ta, ta sắp xếp người giúp cháu phân phát.

Phạm Ninh lấy ra một khối ngọc bài:

- Đồ vẫn còn ở nội khố, dùng miếng ngọc bài này đi lĩnh.

- Đưa ta đi! Ta rất quen đám quản sự nội khố.

Phạm Ninh đem ngọc bài đưa cho Chu Nguyên Phong, Chu Nguyên Phong nhận ngọc bài cười nói:

- Không cần lo lắng, thoải mái một chút, ta phát hiện cháu so với hai năm trước đã trầm mặc hơn rất nhiều, đương nhiên, con người đều phải trở nên chín chắn, nhưng ta vẫn thích cháu của hai năm trước hơn.

Phạm Ninh xoay xoay chén rượu một chút, nhẹ nhàng cười nói:

- Khiến tam tổ phụ thất vọng rồi.

- Cháu không có làm cho ta thất vọng, thật ra vài chục năm này chuyện ta thấy vui mừng nhất vẫn là do cháu mang đến.

Phạm Ninh kinh ngạc nhìn Chu Nguyên Phong, không rõ lời này của ông là có ý gì?

Chu Nguyên Phong nâng chén rượu lên, mắt nhìn vào rượu ở trong chén:

- Người ta hận nhất từ nhỏ chính là Chu Nguyên Tuấn, nhị ca của ta, từ nhỏ ức hiếp ta, khinh miệt ta từ khi còn trong bụng mẹ, có thể nói mẫu thân ta gián tiếp chết ở trong tay lão.

Nói tới đây, trong ánh mắt của Chu Nguyên Phong lóe lên sự thù hận:

- Năm đó mẫu thân ta sinh khó, phải đi nhờ y sư gấp, nhưng phụ thân không ở nhà, gã giả bộ cũng mắc bệnh cấp tính, y sư tới trong phủ cũng chỉ đành đi xem bệnh cho gã trước, làm trễ mất nửa canh giờ, nhưng khi y sư chạy tới cứu mẫu thân ta, đã không thể cữu vãn rồi… Vì sao? Cũng bởi vì mẫu thân của ta xuất thân nha hoàn, trong mắt của bọn họ là kẻ thấp hèn, không xứng hưởng vinh hoa phú quý của Chu gia.

Phạm Ninh ấn tay Chu Nguyên Phong:

- Tam tổ phụ, đừng nói nữa!

- Không! Cháu để ta nói, lời mấy chục năm đè nén trong lòng, ta muốn nói ra.

Chu Nguyên Phong uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, lại tiếp tục nói:

- Tuy rằng gã sau đó bị ép nhận sai, khóc lóc dập đầu trước mộ mẫu thân ta, thỉnh cầu phụ thân tha thứ, nhưng có ích gì, mẫu thân ta đã qua đời rồi, ta nghĩ dù sao cũng là huynh đệ, ta cũng muốn tha thứ cho gã, nhưng rất nhanh ta liền phát hiện mình sai rồi, gã làm như vậy chỉ là giả bộ hối hận mà thôi.

- Sau khi mẫu thân qua đời, gã càng ức hiếp ta thậm tệ hơn, còn thuê người giết ta, nếu không phải đại ca kịp thời bảo vệ, chỉ sợ ta đã sớm chết rồi.

- Cháu nghe Chu Bội nói, ông ta vẫn luôn là người ngang ngược, cũng khá ích kỷ, nhưng cũng không đến mức thuê người giết đệ đệ chứ!

Phạm Ninh không thể tin nổi nói.

Chu Nguyên Phong lắc đầu:

- Vậy cháu quá coi thường lão rồi, lão không chỉ là ngang ngược, mà còn tâm địa độc ác thủ đoạn tàn nhẫn, bởi vì sự tồn tại của ta, phải phân chia sản nghiệp vốn thuộc về lão, lão vẫn luôn hận ta thấu xương, mười năm trước chính miệng lão nói với ta, nếu không phải có sự tồn tại của ta, quán rượu, đội tàu, kho hàng cùng với các loại buôn bán của Chu gia đều là của lão, bắt đầu từ ngày ta sinh ra, lão đã hận ta thấu xương.

- Nhưng… Chuyện này liên quan gì đến cháu?

Phạm Ninh vẫn hỏi vẻ mặt không hiểu.

- Thôi, chuyện đã qua ta không muốn nhắc lại nữa.

Chu Nguyên Phong cười cười, nhìn chăm chú Phạm Ninh nói:

- Bời vì hôn sự của cháu và A Bội, Chu Nguyên Tuấn đã đoạn tuyệt với đại ca của ta rồi, Chu gia đã hoàn toàn phân thành hai rồi.

- Cái gì?

Phạm Ninh giật mình kinh ngạc.

- Không phải kinh ngạc, đây là kết quả tất yếu, Chu Nguyên Tuấn một lòng muốn ôm lấy đùi của Liễu Vân, kiên quyết muốn gả Bội nhi cho Liễu Nhiên, nhưng đại ca ta tuyệt đối sẽ không đồng ý, cho dù không có cháu, bọn họ sớm hay muộn cũng sẽ bởi vì chuyện này mà trở mặt.

Phạm Ninh im lặng không nói gì, huynh đệ đoạn tuyệt, gia tộc phân chia loại bi kịch này với Chu Nguyên Phong không ngờ lại biến thành việc vui mừng lớn nhất mấy chục năm qua, việc này là lần đầu tiên hắn nghe nói.

Chu Nguyên Phong lại rót đầy một chén rượu, cười nói:

- Nào! Chúng ta uống một chén, chúc cháu ngày mai báo cáo thành công.

***

Cũng không phải mỗi một quan châu đều sẽ bị yêu cầu báo cáo, trên thực tế, phần lớn quan châu cũng chưa có đãi ngộ này, chỉ có địa phương nào xuất hiện tình trạng nghiêm trọng, Tri Chính Đường cảm thấy cần phải nghe báo cáo của quan châu địa phương, mới thông báo quan châu đến để báo cáo, hoặc là một vị quan châu được thăng cấp quan trọng, cũng sẽ bị thông báo vào triều báo cáo.

Trên phương diện nào đó, báo cáo của quan châu thật ra là một loại kiểm tra, kết quả kiểm tra họa phúc khó đoán, nhưng bất kể nói thế nào, có thể có một cơ hội thể hiện bản thân trước mặt các tướng quốc, vẫn sẽ làm cho phần lớn quan châu đều cảm thấy hâm mộ.

Báo cáo của Phạm Ninh sắp xếp tiến hành trong thiên điện điện Tử Vi, do tướng quốc Văn Ngạn Bác chủ trì, báo cáo cũng không phải nhìn chữ đoán nghĩa, không phải do người báo cáo tiến hành trình bày thao thao bất tuyệt, bởi vì báo cáo công tác trước đó đã giao lên trên, cho nên do các tướng quốc nhắm vào điểm đáng nghi trong báo cáo công tác mà tiến hành đặt câu hỏi, liền có chút giống như sinh viên đại học bảo vệ tốt nghiệp vậy.

Bình thường thời gian báo cáo khoảng nửa ngày, chủ yếu mỗi tướng quốc đều sẽ có vài câu hỏi, nếu như không có Thiên tử ở đó, áp lực còn ít một chút, nhưng báo cáo lần này của Phạm Ninh, Thiên tử cũng muốn tham gia, áp lực lớn thế nào có thể tưởng tượng được.

Vừa qua giữa trưa, Phạm Ninh liền được một quan viên dẫn vào thiên điện điện Tử Vi, ngự thư phòng của Thiên tử ở ngay sau thiên điện, một số việc quốc sự quan trọng cũng là tiến hành thảo luận ở đó.

Năm tướng quốc đã an vị, hữu tướng Văn Ngạn Bác, tả tướng Phú Bật, hai phó tướng Trình Lâm và Vương Nghiêu Thần, cùng với Đại học sĩ Cao Nhược Nột và Tri xu mật sự Hàn Kỳ.

Phạm Ninh tiến lên hành lễ:

- Hải ngoại kinh lược phó sứ, Giám sát ngự sử, Bí thư thiếu giám, Tri sự Côn Châu Phạm Ninh đặc biệt đến báo cáo công tác.

- Phạm Tri châu mời ngồi!

Bình thường mọi người đều gọi Phạm Ninh là Phạm sứ quân, đó là danh xưng phó xứ Kinh lược của hắn, nhưng hôm nay báo cáo là lấy thân phận Tri sự Côn Châu tiến hành, cho nên Văn Ngạn Bác liền gọi hắn là Phạm Tri châu, những loại tiểu tiết này, trong trường hợp chính thức trước giờ đều cẩn thận tỉ mỉ.

Bình Luận (0)
Comment